Sau đó cô nhìn Lục Khải Vũ và bất mãn nói: “Hai đứa trẻ nói thế cũng thôi đi, anh là người lớn sao cũng hùa theo không nói đạo lý.
vậy hả? Sức mạnh của Long Bách anh còn không biết sao? Hiệu trưởng cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, sao có thể đánh lại nó chứ?”
Nghe nói con trai không sao thì Lục Khải ‘Vũ mới yên tâm nhưng khi thấy bà xã hình như không vui lắm, anh đã vội vàng giải thích: “Không phải là anh không nói đạo lý, chẳng qua do anh quá lo lắng cho con trai mình thôi, bà xã, khi em nghe tin này thì em không hề lo lắng cho Long Bách sao?”
“Ít nhiên là em lo lắng rồi, còn chủ động gọi điện thoại đến hỏi tình hình nữa” Anh lại chất vấn mình ư, điều này khiến Mạc Hân Hy cảm thấy rất khó chịu nên đã quay qua liếc anh một cái.
“Nếu thế thì em đã mang câu chuyện kể cho anh nghe rồi đó, còn việc xử lý thế nào em không quan tâm, em về nhà đây” Nói rồi cô đứng dậy làm ra vẻ tức giận và đi ra khỏi cửa.
Lục Khải Vũ vội vàng đi lên kéo cô lại và quay đầu qua nhìn hai đứa con trai đang ngồi xem ghế sô pha xem phim hay rồi trâm giọng nói: “Bà xã, anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng giận nữa”
“Long Bách là con trai của chúng ta nên anh chỉ sợ thằng bé bị bắt nạt thôi mà?” Anh nhẹ nhàng giải thích.
Hai đứa con trai đang xem phim hay phía sau đã bật cười thành tiếng, Lục Khải Vũ thừa cơ hội vòng qua eo của Mạc Hân Hy: “Bà xã, em xem hai đứa con đang cười chúng ta kìa, em đừng giận nữa mà”
Cô nhìn anh một cái rồi lại quay đầu qua liếc hai đứa con trai một cái.
“Sau này chúng ta phải cẩn thận lời nói trước mặt các con một chút, cử chỉ và hành động của bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái đấy, lần này trốn học vốn là bọn trẻ không đúng, anh không nên bảo vệ chúng nó như thế”
Lục Khải Vũ nhanh chóng gật