9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Đứa bé đó là cậu ba?


trước sau

Rất nhanh sau đó bác sĩ Vương Hùng lại được mời đến, ông kiểm tra chân cho Mạc Hân Hy thì phát hiện đúng là có một chỗ bị tụ máu. Có lẽ vết thương là do lúc đánh nhau với bọn chúng không cẩn thận mà tạo ra.

“Xương khớp không sao, chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi, bôi một chút thuốc thì sẽ khỏi rất nhanh” Kiểm tra xong, bác sĩ Vương Hùng lấy cho cô một số cao thuốc giúp hoạt huyết.

Cậu ba không nhịn được ngáp một cái “Thời gian không còn sớm nữa, cô cũng đi ngủ với con gái của cô đi. Sáng ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô xuống núi.”

“Cảm ơn cậu hai.”

Sau khi bọn họ rời đi, Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ ngoài hành lang, đã hơn 12h rồi.

Trở về phòng, Tư Nhã đang nằm trên giường ngủ rất ngon.

Cô cẩn thận kiểm tra phòng một lượt, không hề phát hiện ra những đồ vật khả nghi như camera hay những vật đại loại như vậy.

Cô cẩn thận dùng khăn giấy, gói sợi tóc của cậu hai lại rồi nhét vào trong túi áo của áo thể thao.

Sau đó cô này xuống bên cạnh Tư Nhã, nắm chặt tay con bé rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Lục Khải Vũ dẫn Bạch Vĩ Hạo trở lại đồn cảnh sát, nhìn thấy Lý Duy Lộc thì giải thích đơn giản với Lý Duy Lộc vài câu. Bọn họ lại gọi điện cho Mạc Hân Hy nhưng không thể gọi được.

Lục Khải Vũ thông qua luật sư làm một số thủ tục liên quan để bảo lãnh cho Lý Duy Lộc ra ngoài.

Lý Duy Lộc liên hệ với Lý Toàn thì mới biết Mạc Hân Hy đã một mình đi tới núi Thanh Khê.

Bốn giờ sáng, Lục Khải Vũ, Bạch Vĩ Hạo và Lý Duy Lộc cùng dẫn người đi, căn cứ định vị trên người của Mạc Hân Hy để tìm đến nhà kho bỏ hoang ở thôn Diêm kia.

Nhà kho vô cùng hỗn loạn, giống như đã có một trận hỗn chiến từng xảy ra ở đây.

Lý Duy Lộc nhảy được thiết bị định vị của trên tóc Mạc Hân Hy dưới đất, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.

“Đây là cái gì?” Lục Khải Vũ hỏi.

“Thiết bị định vị trên người Mạc Hân Hy”

“Thứ đồ này bị vứt ở đây không lẽ tổng giám sát Lam Hiểu đã bị bắt rồi sao?”

Bạch Vĩ Hạo kêu lên kinh ngạc, Lục Khải Vũ

trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Câm miệng”

Ngay sau đó, đàn em của Lý Duy Lộc phát hiện ra Trương Đình đang bị trói ở một góc của đống phế phẩm trong nhà kho, “Trương Đình, tổng giám sát Lam Hiểu và Nhã Tư đâu? Lục Khải Vũ đi lên phía trước, lắng Trương Đình một cái “Tôi không, không biết”

Lục Khải Vũ đấm vào mặt Trương Đình một cái: “Là vợ chồng hai người các anh lén lút vào nhà họ Lục đưa Nhã Tư đi, bây giờ lại còn dám nói là không biết”

Trương Đình khóc sụ mặt ra: “Tôi thật sự không biết. Bọn họ tự nhiên bắt trói tôi lại rồi lại có cậu ba gì đó của tập đoàn Long Uy đến đây. Những người đó đến sợ quá bỏ chạy rồi, còn giám sát trưởng Lam Hiểu và Nhã Tư bị bọn chúng bắt đi rồi”

“Cậu ba?” Lý Duy Lộc ngây người ra, lông mày nhíu chặt lại.

Lục Khải Vũ cũng ngây người ra, anh suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Lý Duy Lộc: “Chân Thành của chúng ta đắc tội với tập Long Uy sao?”

Lý Duy Lộc còn chưa nói gì thì Bạch Vĩ Hạo đã nói: “Chờ đã, cái mà hai người nói không phải là tập đoàn Long Uy có thế lực và lớn hàng thứ nhất thứ hai trong nước sao?”

Lục Khải Vũ nhìn anh ta chưng hửng: “Không lẽ còn mấy cái Long Uy nữa sao?”

Bạch Vĩ Hạo tự nhiên hứng thú với Trương Đình: “Anh nói cậu ba đến đây, anh nhìn thấy cậu ba của Long Uy sao?”

Trương Đình suy nghĩ lại một chút, khuôn mặt có vẻ không chắc chắn: “Tôi không chắc chắn lắm”

“Không chắc chẩn? Câu nói này của anh là thế nào?” Bạch Vĩ Hạo hơi khó chịu, định giơ tay ra đánh người.

Trương Đình lập tức xin tha: “Đứa bé đó cùng lãm chỉ bảy tuổi, bọn chúng gọi nó là cậu ba và hình như có vẻ rất tôn kính. Tôi thật sự không biết đó có phải là cậu ba của tập đoàn Long Uy không”

“Một đứa bé? Cậu ba?” Ba người đàn ông đứng đó đều lộ ra khuôn mặt không thể tin được.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện