Ngô Chính Quang vẫn luôn muốn đuổi anh ra khỏi công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, lần này còn bắt anh viết cam kết, nếu trong bốn tháng không tạo ra được lợi nhuận gì cho công ty thì sẽ phải tự mình chạy lấy người, vĩnh viễn rời khỏi công ty.
Chỉ là, cấp dưới của anh là mấy người dù thế nào cũng không chịu hợp gác.
Anh cũng sầu muốn chết!
Đang lúc phát sầu, anh nhận được cuộc điện thoại từ trường học, nói là mấy đứa cháu trai anh đánh nhau ở trường, bảo anh lập tức tới trường xử lý một chút.
“Đều là một đám gì đâu!”
Anh không còn cách nào khác, đành phải tạm thời từ bỏ chuyện giám sát Mộng Mịch để đi tới trường học xử lý chuyện đánh nhau của mấy đứa cháu trai.
Lúc anh tới, phụ huynh của Lý Hoàng Minh và hai học sinh khác cũng đã tới.
Lúc này, bọn họ đang ở văn phòng chỉ vào đám Long Bách rồi làm ầm ï.
“Sao mấy đứa chúng mày lại không có giáo dục như vậy! Ở trường học mà cũng dám đánh người!”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn bé mà đã độc ác như vậy, lớn lên thì sao nữa.
Chắc chắn là thành phần bại hoại của xã hội!”
“Phụ huynh của chúng mày đâu, sao còn chưa tới, có phải tự biết mình đuối lý nên không dám tới hay không!”
Mấy người này nói ra những lời cực kỳ khó nghe mặc dù ở đây cũng có giáo viên.
Long Bách tức dậm chân: “Mấy người nói ai không có giáo dục chứ, tôi thấy mấy người mới không có giáo dục đó, là con trai của mấy người bắt nạt em gái tôi trước, doạ em tôi tới nỗi khóc, bọn chúng còn ở đuổi theo em ấy, còn muốn kéo lấy kẹp tóc của em tôi”
Mẹ của Lý Hoàng Minh hơi sửng sốt một chút: “Sao có thể, con trai tao là một người cực kỳ tình cảm.
Ngay cả chuyện đuổi theo em gái mày, cũng là vì thích con bé, muốn trêu nó thôi!”
Long Bách không nghĩ tới mẹ của Lý Hoàng Minh lại vô lý như vậy, trong lúc nhất thời đương nhiên không biết trả lời như thế nào.
Long Thiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn mẹ của Lý Hoàng Minh: “Nếu dì đã nói như vậy, vậy thì chúng cháu cũng chỉ trêu Lý Hoàng Minh mà thôi!”
Mẹ của Lý Hoàng Minh thở phì phì đẩy Lý Hoàng Minh tới trước mặt Long Thiên: “Con trai tao đã thành như vậy