Lời này của mẹ là sao? Vì cậu không phải con trai ruột của bố mẹ nên mẹ mới không để tâm tuổi tác của bản thân mà muốn sinh lần hai sao?
Cậu là ai? Bố mẹ ruột của cậu ở đâu?
Lý Mộc Tháp lặng lẽ lui về sau mấy bước, xoay người trốn vào góc phòng phía sau phòng giặt quần áo trên tầng thượng.
Cậu thấy trong lòng vô cùng khó chịu, hít thở cũng trúc trắc, nhưng cậu không muốn nói chuyện, không muốn cho bất kỳ ai biết cậu ở đâu.
Đêm thu quang đãng, Lý Mộc Tháp che ngực, vẻ mặt thống khổ co rúc trong góc phòng trên tầng thượng.
Từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu chảy xuống từ hốc mắt cậu, rơi trên tay đen gầy bé nhỏ.
Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là aï?
Bảo sao mẹ đã hơn bốn mươi tuổi, lúc biết bản thân còn có thể sinh con lại phấn khởi như vậy.
Bố cũng thế, vô cùng vui vẻ Cậu còn tưởng họ sợ cậu cô đơn, muốn một cô con gái nhẹ nhàng đáng yêu chứ!
Hóa ra không phải vậy, họ muốn có một đứa con của mình.
Lý Mộc Tháp cậu hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với họ.
Lừa dối, bố mẹ vẫn luôn lừa dối mình.
Lý Mộc Tháp rốt cục nhịn không được che miệng lại nức nở.
Cậu cảm giác ngực mình như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, sắp không thở được.
Rốt cục, cậu cũng không nhịn được n trực tiếp đứng dậy, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Lúc này, đã là chín giờ tối Đám bé trai Mạc Minh Húc nghĩ cậu đã quay lên tầng thượng, lúc này đều đang tụ tập ở phòng Long Thiên, xem Tử Tín vẽ bản vẽ phòng thí nghiệm.
Để có thể sớm nghiên cứu ra thuốc giải, cứu Hữu Sinh, mấy cậu bé đã quyết định đêm nay sẽ vẽ xong bản vẽ phòng thí nghiệm, mai sẽ để ông nội tìm người thi công, mua các loại máy móc cần thiết.
Lục Khải Dã bị bố gọi vào thư phòng đàm luận mấy phút, lúc này đang ở trong phòng của bà Lục kể khổ với mẹ và bà nội!
Bố Lục cho anh biết, nhà họ Lục có thể bỏ qua quá khứ của Lưu Cửu Nhạ, thế nhưng, bảo anh phải làm việc cho tốt, xây dựng sự nghiệp.
Không được để mất mặt xấu hổ ở bên ngoài.
Lại nghĩ, anh đi làm còn không bằng cả cháu mình, điều này khiến Lục Khải Dã rất thương tâm.
Anh