“Chị, chị, tôi sẽ không giúp chị hại người đâu” Gương mặt trắng trẻo nho nhã của Long Anh Vũ bởi vì tức giận mà có hơi đỏ lên, anh ta lui về phía sau vài bước, dùng ngón tay chỉ về phía Long Minh Huệ.
Long Minh Huệ không tức giận cũng không nổi nóng, nhàn nhạt nhìn anh, dường như mọi chuyện đều năm trong lòng bàn tay của cô: “Cậu có thể không giúp tôi.
Nhưng sau khi tôi rời khỏi cánh cổng bệnh viện này, sẽ phái người trực tiếp đi tìm Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, nói hết kế hoạch của cậu cho cậu ta”
“Chị..” Long Anh Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, hận không thể bóp chết cô.
Long Minh Huệ vẫn bình tĩnh thoải mái như cũ, cô giống như vô tình nhìn thoáng qua mỗi một bộ phận trên người Long Anh Vũ, lắc läc đầu, vẻ mặt tiếc hận, nói: “Anh Vũ, tôi biết tai nạn đảm tàu năm đó làm tổn thương đến thân thể của cậu, tuy rằng cậu vẫn là đàn ông, nhưng lại mắc phải chứng azoospermia”
“Lý Mộc Tháp quả thực là đứa trẻ thông minh đáng yêu, suy nghĩ của cậu tôi có thể hiểu được, cậu muốn cùng Mạc Hân Hy gia đình ba người sống bên nhau hạnh phúc, cũng chỉ có thể nghe lời tôi mà thôi.
Chỉ cần cậu vẫn là người nhà họ Mộ, cậu liền có năng lực chống lại Lục Khải Vũ, nếu không, Anh Vũ, cậu sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, sống cô độc suốt quãng đời còn lại”
Sau khi nói xong, Long Minh Huệ nở nụ cười nắm chắc thắng lợi.
Long Anh Vũ bị người ta vạch trần căn bệnh thầm kín ra trước mặt, thẹn quá hóa giận, trực tiếp tiến lên bóp lấy cổ Long Minh Huệ.
Chỉ là, tay anh ta chỉ mới đụng tới Long Minh Huệ, đã bị Lưu Cảm Đông ở một bên bắt lấy.
Lưu Cảm Đông siết chặt cổ tay anh từ phía sau, trực tiếp đẩy ngã sang bức tường bên cạnh “Anh Vũ, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có làm hay không đây” Long Minh Huệ điều khiển xe lăn điện chạy đến trước mặt Long Anh Vũ lần nữa, dùng giọng điệu của kẻ chiến thắng để hỏi anh.
Long Anh Vũ bị ấn ở trên tường, tơ vàng mắt kính đã rớt xuống, tóc tai cũng rối bời, cả người vô cùng chật vật.
Thật lâu sau, anh ta mới nhắm mắt lại, đau khổ mà nói: “Được, tôi làm”
Long Minh Huệ nhìn Lưu Cảm Đông một cái, Lưu Cảm Đông ngay sau đó buông anh ta ra, cũng khom lưng nhặt mắt kính của anh ta từ trên mặt đất lên.
Long Minh Huệ nhận lấy mắt kính trong tay