“Tổng giám đốc Quang, tôi nhớ rõ vừa rồi anh nói sẽ khom lưng đi tất xỏ giày giúp em trai tôi mài” Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn thẳng đối phương nói.
Lục Khải Dã đi vài bước tới trước mặt anh 1a, giơ điện thoại di động lên: “Ngô Chính Quang, nếu anh không giữ lời, tôi sẽ phát tán đoạn ghi âm này lên mạng.
Lục Khải Dã tôi không phải là người để người ta tùy tiện bắt nạt đâu.”
Lục Khải Vũ nhíu mày, lầm bầm cố ý nói cho Ngô Chính Quang nghe: “Tổng giám đốc Quang là tổng giám đốc của công ty truyền thông Nguyệt Tú media, chuyện này nếu bị truyền ra trên mạng, cư dân mạng chắc chắn sẽ cho rằng anh ghen ghét, cố ý bày kế hãm hại em trai tôi? Đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của công ty truyền thông Nguyệt Tú media.
Tôi có nên nói với hội đồng quản trị đổi người không nhỉ!”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giọng điệu bình thản nhưng lọt vào tai Ngô Chính Quang lại vô cùng đáng sợ.
Bởi vì lúc trước, Lục Khải Dã vì đánh nhau phải vào đồn cảnh sát nên hội đồng quản trị cho rằng hành động cá nhân của anh ta ảnh hưởng tới danh dự của công ty truyền thông Nguyệt Tú media mới giáng chức anh ta.
“Chủ tịch Lục, anh đừng kích động, tôi xin tôi nhất định nói được làm được, hiện giờ tôi lập tức giúp cậu hai đi tất xỏ giày” Nghĩ đến hậu quả sẽ xảy ra, Ngô Chính Quang mới nhanh chóng thay đổi thái độ, vội vàng cúi đầu.
Chỉ cần anh ta còn giữ chức tổng giám đốc của công ty truyền thông Nguyệt Tú media thì sớm hay muộn cũng sẽ thay thế được nhà họ Lục.
Chút nhục nhã này có là gì chứ, Hàn Thiên Tín năm đó còn chịu nhục nhiều hơn thế này nữa!
Ngô Chính Quang không biết xấu hổ tự so sánh chính mình với Hàn Thiên Tín.
Hít sâu một hơi, anh ta đi tới trước mặt Lục Khải Dã, nghiến răng nói: “Cậu hai, thật sự xin lỗi, tôi không nên tin lời người khác nói, không