Trái tim Lục Khải Vũ chợt căng thẳng, câu nói trong đầu: “Bố là bố ruột của con” gần như muốn bật thốt ra khỏi miệng.
Tuy nhiên, bị Long Anh Vũ cắt ngang: “Mộc Tháp, con đừng nên tin anh ta, tập đoàn nhà họ Lục luôn muốn hợp tác với nhà họ Mộ để mở xưởng sản xuất thuốc.
Nhưng bố lại chọn nhà họ Lư, do đó Lục Khải Vũ ôm hận trong lòng muốn cướp con, lợi dụng con để gây sức ép cho bố!”
Anh ta đổi trắng thay đen, mặt dày mày dạn nói.
Trong đôi mắt sâu thảm của Lục Khải Vũ hiện lên ngọn lửa đậm đặc, giọng nói của anh lạnh lẽo như thể phát ra từ địa ngục: “Long Anh Vũ, mày muốn thế nào mới chịu thả Mộc Tháp?”
Đang nói chuyện, anh lặng lẽ tiến lên một bước định tìm cơ hội bắt Long Anh Vũ mà không làm tổn thương đến Mộc Tháp.
Long Anh Vũ ôm Mộc Tháp lùi về phía sau một bước: “Tao không muốn đàm phán với mày, kêu Hân Hy tới đây.”
Ánh mắt Lục Khải Vũ tối sầm lại nhìn anh ta chằm chằm, khóe miệng rướn lên nụ cười lạnh mỉa mai: “Hóa ra mục đích của mày là Hân Hy!”
“Một cô gái chưa đến ba mươi tuổi, con cái đùm đề, làm bảo mẫu miễn phí ở nhà mày.
Lục Khải Vũ, mày vốn dĩ không xứng với cô ấy”
“Chỉ có tao, chỉ có Long Anh Vũ tao mới có thể cho cô ấy hạnh phúc.
Dẫn cô ấy đi Hokkaido ngắm mặt trời mọc, chầm chậm dạo chơi trên bãi cát biển Phuket, đi Ai Cập xem kim tử tháp hoặc đến Cambridge để tìm dấu chân của Từ Chí Ma”
“Còn mày cứ luôn miệng nói yêu cô ấy, nhưng lại kìm chân cô ấy ở Hà Thành, nhốt cô ấy trong khu chung cư Ánh Trăng.
Thậm chí mày không dám mời một bảo mẫu, để cô ấy tự mình chăm sóc