Bà cụ Lục nhìn Mạc Hân Hy, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt. Thanh tú, có khí chất, không phô trương, không hở hang, cử chỉ khéo léo, đứng đản trang nhã, đứng bên cạnh cháu trai bà rất hợp, một đôi tài sắc vẹn toàn.
“Nào, Hân Hy, ngồi bên này” Mạc Hân Hy vốn định ngồi xa Lục Khải Vũ nhưng không ngờ bà cụ Lục lại gọi cô, còn bảo cô ngồi ngay cạnh bà.
Người lớn đã nói vậy nên cô không thể từ chối, chỉ có thể dẫn Tư Nhã đến ngồi cạnh bà cụ Lục.
Nhìn thấy nhiều người lạ cùng một lúc khiến cho Tư Nhã sợ hãi, cứ trốn đãng sau cô.
Cô ôm Tư Nhã ngồi xuống ghế, nhỏ giọng thủ thỉ với cô bé: “Mẹ biết Tư Nhã là một đứa trẻ dũng cảm, đây đều là người thân của con, đây là cụ nội, đây là ông nội, bà nội, họ đều rất yêu thương Tư Nhã. Tư Nhã không sợ, chúng ta ngồi đây ăn cơm được không nào?”
Cô giới thiệu từng người trong gia đình họ Lục cho cô bé.
Sau khi được mẹ trấn tĩnh, Tư Nhã không còn sợ hãi như ban nãy nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Cô bé nhìn bà cụ Lục, thấy bà rất thân thuộc, do dự một hồi lâu mới dám mở miệng gọi: “Cụ nội!”
Mọi người trong gia đình ai cũng hiểu rõ về hoàn cảnh của Tư Nhã, ai cũng thương cô bé còn nhỏ như vậy mà phải chịu sự ngược đãi phi nhân tính như vậy. Ai cũng muốn cô bé có thể nhanh chóng khỏe mạnh, vô tư, vui vẻ mà lớn lên.
Vì thế cho nên khi Tư Nhã lên tiếng gọi bà cụ Lục, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Bà cụ Lục mắt ngân ngấn lệ, nói: “Tư Nhã, con gọi ta là gì?”
Tư Nhã sợ sệt nhìn Mạc Hân Hy, cô lại tiếp tục cổ vũ con bé: “Cụ nội yêu Tư Nhã nhất, đừng sợ, con nói với cụ nội, lúc nãy con gọi người là gì?”
“Cụ… nội” Lần này cô bé nói rõ ràng hơn lúc nẩy một chút.