“Đúng vậy, Tử Tín à, đã nửa đêm rồi, con sẽ đánh thức cụ bà đấy.
Bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích đâu!” Nhìn thấy Tử Tín vội vã như thế, Lục Khải Vũ nhanh chóng ngăn cản cậu bé.
Thấy mọi người đều ngăn cản mình, Tử Tín không biết làm sao, đành phải thỏa hiệp.
“Dạ được rồi, sáng mai con sẽ bắt đầu nghiên cứu.
Ba nhớ xin nghỉ với cô giáo giúp con nhé!” Tử Tín nhắc nhở Lục Khải Vũ.
“Ok, quyết định vậy nha”
Thấy mấy đứa con trai đoàn kết như vậy, tình cảm thân thiết như thế, trong lòng Lục Khải Vũ cảm thấy rất vui mừng.
Nhà cũ của họ Long trong núi Thanh Khê, sau khi Long Minh Huệ cứu được Sở Thần Dật từ chỗ Lạc Khải Vũ, cô ta dẫn anh đến chỗ này.
Khu nhà cũ của nhà họ Long nằm ở vị trí hẻo lánh, khuất sâu trong núi.
Hơn nữa, khắp nơi đều có camera giám sát, thậm chí Lục Khải Vũ có tìm tới, anh ta cũng không thể vào ngay được.
“Long Uy là trưởng họ của nhà họ Long, sao cậu ta lại tặng căn nhà cũ này cho em?” Lúc ăn sáng, Sở Thần Dật hỏi ra nghi vấn trong lòng Trên thực tế, từ lúc bước vào căn nhà cũ này, anh luôn cảm thấy kì quái.
Long Minh Huệ liếc nhìn anh, thân thiết bóc trứng gà cho anh: “Em cũng là người nhà họ Long, sao em lại không biết chỗ này?”
Sở Thần Dật nhìn thẳng vào cô ta, sự vui vẻ trong giọng nói biến mất: “Minh Huệ, em đã thay đổi rồi!”
Long Minh Huệ nhíu mày: “Tại sao anh nói v: Sở Thần Dật rũ mắt xuống, hớp một ngụm cháo: “Không có gì, sau khi ăn xong, anh muốn ra sân sau nhà em vẽ cây phong, được chứ?”
“Tất nhiên là được, Sở Thần Dật ơi, đây là nhà của em, cũng là nhà của anh.
Ở đây, anh được tự do!” Nghe Sở Thần Dật muốn đi vẽ tranh, trên mặt Long Minh Huệ lộ ra nụ cười.
“Ừm?
Sở Thần Dật không nói gì nữa, anh cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh mang theo bản vẽ và nước màu đi thẳng ra vườn sau.
“Chăm sóc cậu Dật thật tốt, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội các ngưò hìn theo bóng lưng Sở Thần Dật rời đi, Long Minh Huệ mạnh mẽ dặn dò hai vệ sĩ đi theo anh.
“Vâng,