Long Mạnh nhìn Liễu Thanh Y nằm ngất xỉu trên mặt đất không nhúc nhích, anh ta hơi sửng sốt, bước lên đá cô hai cái: “Này, đừng giả chết nữa!”
Chỉ có điều Liễu Thanh Y vẫn không nhúc nhích như trước.
Anh ta duỗi tay dò xét hơi thở của cô.
“Hóa ra là ngất xỉu.
Ông đây còn muốn nghe thanh âm cầu xin của cô đấy!”
Nói đoạn, anh ta ôm lấy eo của Liễu Thanh Y, sau đó đặt cô lên giường.
Không thể không nói, dáng người của Liễu Thanh Y thật đẹp.
Long Mạnh đảo mắt qua thân thể cô một hồi, vô thức nuốt nước miếng.
“Long Uy đúng là may mắn! Có điều trải qua hôm nay, chưa biết chừng anh ta không còn cần cô nữa!”
Sau khi nói xong, anh ta bắt đầu cởi quần áo của mình.
Chẳng mấy chốc, Long Mạnh đã cởi sạch sẽ.
Ngay khi anh ta cúi xuống định cởi quần áo của Liêu Thanh Y, cửa phòng phía sau đột nhiên bị người khác đá văng ra.
Kế đó, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì bị người khác quăng thẳng ra ngoài.
Cơ thể trần truồng của anh ta đập thẳng vào cửa sổ, sau đó bật từ cửa sổ xuống sàn nhà.
Anh ta bị ném đến choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Chờ đến khi có chút tỉnh táo, thì Long Uy đã giãm lên ngực anh ta và nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Con dao găm sáng loáng khiến anh ta hoa mắt.
“Xem ra mày đã quên lời cảnh cáo của tao”
Giọng của Long Uy nhàn nhạt, cây dao xoay tròn trong tay anh ta.
Ban nãy trên đường tới đây, anh đã nghĩ đến vô số khả năng.
Nếu như anh không đến kịp để cứu Thanh Y, với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ tự sát.
Còn có con của họ, tên cặn bã lòng dạ độc ác như Long Mạnh ra tay không phân biết phân biệt nặng nhẹ.
Thanh Y mà phản kháng, anh ta nhất định sẽ ra tay đánh người.
Mất