Những gì cậu bé nói là một nửa thật một nửa giả, có một số chuyện Hoàng Ánh Tuyết đã từng nghe Mạc Chí Viễn đề cập đến.
Mục đích cuối cùng của anh em nhà họ Mạc là Mạc Tình chính thức gả vào nhà họ Mai, Mạc Vũ Lý được bọn họ công nhận.
Hai anh em chưa bao giờ che giấu tham vọng của mình, đã nỗ lực rất nhiều nhưng chẳng có tác dụng gì.
Vì vậy, đối mặt với màn trình diễn của Mạc Vũ Lý, Hoàng Ánh Tuyết vẫn bị đánh lừa.
Cô buồn bực kéo Mạc Vũ Lý vào trong lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, mợ sẽ không đuổi con đi đâu.
Con trước tiên cứ ở lại Hà Thành với mợ một thời gian đã nhé!”
“Vâng ạ”
Trong vòng tay của Hoàng Ánh Tuyết, khóe miệng Mạc Vũ Lý hơi nhếch lên, cậu bé đang cười trộm.
Cậu bé biết ngay mà, người mợ xinh đẹp tốt bụng này dễ lừa gạt nhất.
Bọn họ ở ngoài sân bay đợi rất lâu, nhưng vẫn không có đợi được Hoàng Tuấn Phong.
Hoàng Ánh Tuyết không có lựa chọn nào khác đành gọi cho anh ta.
Một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối.
“Tuấn Phong à, có phải hôm nay em đã quên chuyện chị trở về nước rồi không?” Cô nói với vẻ không hài lòng.
Bên kia điện thoại, Hoàng Tuấn Phong lúc này đang bận sấp mặt.
Sau khi Long Minh Huệ xảy ra chuyện, cảnh sát, cơ quan thanh tra, kiểm toán, bộ phận kiểm tra chất lượng đều tập trung vào tập đoàn Long Uy.
Bây giờ anh ta bận quá, thậm chí còn không dám uống nước bọt của mình.
“Chị, em xin lỗi.
Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, em không thể rời đi được.
Nhưng em đã gọi điện cho Khúc Lăng.
Anh ấy vân chưa đến sao?” Hoàng Tuấn Phong giữ điện thoại giữa cổ và vai, liên tục tìm kiếm thông tin cần thiết mà bộ phận kiểm tra cần.
“Cái gì? Em bảo cậu ta đến đón chị?” Hoàng Ánh