Lục Khải Dã chỉ vào bóng lưng của Mạc Vũ Lý đang rời đi, không thể tin nổi: “Anh, đây, sao anh lại đưa danh thiếp cho nó.
Anh rõ ràng biết nó lừa bịp chúng ta, không phải anh định đưa cho nó ba triệu đồng đấy chứ?”
Lục Khải Vũ nhướng mày liếc nhìn em trai: “Chẳng thế à! Anh là chủ tịch tập đoàn Lục thị, không thể lừa gạt một đứa trẻ”
“Nhưng mà, đó chỉ là mười xiên thịt nướng, ba triệu đồng có thể mua một đống ở chỗ này đó?” Lục Khải Dã kích động vươn tay đếm.
“Đây chẳng phải là hoạ em gây ra à, ai bảo em đi qua làm cho nó sợ hãi trước!”
Nói xong, Lục Khải Vũ nhìn thời gian, sắc trời đã rất muộn rồi.
Anh còn phải trở về nhà cũ, xem tiến độ nghiên cứu thuốc giải của Tử Tín!
“Em..” Lục Khải Dã muốn bào chữa, nhưng những gì anh trai anh nói đều là sự thật.
Hai người lần lượt đi đến lề đường, Lục Khải Vũ mở cửa xe, không thương tiếc nói với em trai mình: “Hôm nay anh phải về nhà cũ, em tự bắt xe hoặc đi xe buýt về đi!”
“Còn nữa, đừng quên những chuyện ngày hôm nay.
Nói chuyện tử tế với vợ và bố mẹ vợ của em”“
Sau đó anh lên xe, đóng cửa, khởi động xe rồi bỏ đi.
“Này, anh, anh cũng quá nhãn tâm rồi đó!” Lục Khải Dã tức giận nhảy xuống đường.
Khi trở lại biệt thự họ Lục thì đã gần mười một giờ tối.
Trong căn phòng khách của nhà cũ nhà họ Lục chỉ bật một chiếc đèn cửa mờ nhạt.
Thím Vân vừa ra khỏi bếp mang theo một cái bát nhỏ.
Nhìn thấy anh có chút kinh ngạc: “Chủ tịch Lục, sao cậu lại về thế?”