Cậu bé hoàn toàn không chuẩn bị, vì quá nhập tâm vào màn biểu diễn nên cả người ngã ngửa do trọng lực.
Một bàn tay to đã kịp thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, rồi dùng sức ôm cậu bé vào một vòng tay xa lạ.
Vòng tay đó hơi ấm, hơi rộng, thoang thoảng mùi thuốc bắc nhưng lại rất thơm.
Trong lòng cậu bé có một cảm giác khác lạ, thân thiết, ấm áp, nhớ nhung và cảm giác an toàn vô cùng.
Đôi mắt màu hồng đào xinh đẹp của Mạc Vũ Lý đột nhiên sáng lên, người ta nói chỉ có những người ruột thịt mới có thể cảm nhận được điều này.
Mỗi lần Mộ Dung Lãnh Hàng ôm mình, cậu bé đều sẽ phản kháng, vô cùng chán ghét.
Vì vậy, cậu bé luôn nghỉ ngờ về thân phận của mình.
Mộ Dung Lãnh Hàng không đề xuất kiểm tra quan hệ cha con vì chú ấy tin tưởng mẹ, yêu mẹ.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là gia chủ nhà Mộ Dung và những người khác sẽ dễ dàng lừa bị gạt như vậy.
Không sớm thì muộn, mẹ và cậu sẽ phải trả giá cho hành vi của mình.
Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến cậu bé.
Lần này cậu bé đến Hà Thành là còn một mục đích khác, là tìm bố ruột của mình.
Cái ôm này thật thân thiết, có thể là của nhà soạn nhạc Hàn Hữu hoặc phú nhị đại đi!
Cậu bé tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên.
“Cẩn thận chút, ngã rồi thì không phải là chuyện đùa đâu”
Giọng nói của Lục Khải Vũ nhàn nhạt vang lên trên đầu cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Lý đột nhiên trầm xuống, tức giận đẩy anh ra rồi lùi về phía sau mấy bước.
Haizz, cậu bé còn tưởng mình sẽ nhìn thấy Hàn Hữu hay phú nhị đại cơ!