Tô Cẩm quay sang, thấy trên tay cô dắt thêm một cậu bé.
Cậu bé này còn ăn mặc kỳ quái, bèn hỏi: “Cậu bé này là ai? Không phải Long Bách trốn học đó chứ?”
Trốn học, người đầu tiên Tô Cẩm nghĩ tới sẽ là Long Bách.
Mạc Hân Hy cười cười, không giải thích gì nhiều: “Tô Cẩm, đúng lúc mặt trời đẹp, em về trước đi, chị muốn ngồi ở đây một lát!”
“Nhưng mà thương thế của chị vậy, tổng giám đốc Lục sẽ mắng em” Tô Cẩm lo lắng nhìn thoáng qua phần bụng bị thương của cô.
“Không sao, chị chỉ ngồi đây hít thở không khí thôi.
Chút nữa chị lên liền, anh ấy sẽ không biết đâu”
Mạc Hân Hy cảm nhận được bàn tay nhỏ kia dường như đang muốn vùng giãy khỏi mình, nên không nhiều lời với Tô Cẩm nữa.
Sau đó, cô xoay người dắt theo Mạc Vũ Lý đến một chỗ khác.
“Dì buông ra” Mạc Vũ Lý cố sức rút tay mình ra, nhưng không thành công.
Mạc Vũ Lý đã đánh giá qua toàn thể người này không dưới một lần, người phụ nữ trước mặt nhìn gầy yếu, thế mà lực tay lại không hề nhỏ.
Thấy đôi mắt nhỏ như hạt châu kia không ngừng đảo tới đảo lui, Mạc Hân Hy không nhịn được nở nụ cười.
“Này bạn nhỏ, dì phụ trách đưa cháu vào, do đó cháu không được rời khỏi tâm mắt của dì!”
Mạc Vũ Lý nhìn thẳng vào cô, dùng tay kia vỗ vỗ ngực: “Dì xinh đi dì cứ yên tâm.
Cháu chỉ muốn sang chỗ đó chơi một chút thôi, tuyệt đối không gây phiền toái cho dì”
Không thể không nói, khả năng quan sát của mình cũng không tệ.
Tùy tiện túm đại một người, lại tìm được một dì xinh đẹp, thân thiện lại tốt bụng như thế này.
Giọng của dì ấy cũng thật là dễ nghe.
Dường như cậu đã được nghe thấy ở đâu đó rồi, rất quen thuộc, rất có cảm giác của mẹ.
Nghĩ tới đây, Mạc Vũ Lý nhanh chóng lắc đầu.
Có lẽ gần đây bị mất ngủ nên hay suy nghĩ vớ vẩn, sao lại có thể so sánh một người phụ nữ xa lạ mới gặp với mẹ của mình cơ chứ.
Nếu để cho mẹ biết được, thì cái mông của cậu chắc chắn sẽ nở hoa.
Tuy bà mẹ già Mạc Tình