“Mạc Vũ Lý à, đây là lần cuối mợ cảnh cáo cháu, không cho phép cháu gây chuyện nữa! Nếu không mợ sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của cháu” Hoàng Ánh Tuyết vừa nén chịu cơn tức vừa nói.
Mạc Vũ Lý chớp chớp cặp mắt đào hoa một cái, rồi tiến lên giữ chặt tay của cô ấy, giọng điệu uất ức nói: “Mợ à, sau khi mợ đi làm, chỉ có một mình con ở nhà làm con quá chán luôn ạ”
Dáng vẻ uất ức của cậu bé khiến người ta vô cùng thương xót, vì thế giọng điệu của Hoàng Ánh Tuyết cũng dịu dàng đi một ít: “Không phải con nói đi theo bên cạnh ông bà nội sao? Sao lại theo tới trước cổng trường học của mợ vậy?”
Nghe thấy giọng điệu của mợ xinh đẹp dịu lại không ít, cậu vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Ánh Tuyết kể “Ông nội thì luôn đi đánh cờ, con xem không hiểu.
Bà nội lại muốn đi mua thức ăn, còn muốn đi khiêu vũ ở quảng trường, nên không có thời gian đi chơi với con”
Khi cậu nói tới đây, bên trong cặp mắt đào hoa bất ngờ sáng lên: “Nếu không thì như thế này đi mợ, mợ cho con tới lớp mợ đang giảng dạy dự thính một tháng có được không ạ?”
“Không phải thầy Trương ở trường học của mợ đã nói rồi sao, muốn con tìm hiểu một chút văn hóa và phong tục trong nước đó! Con tới lớp đi học không phải là vừa đúng lúc hay sao?”
Không biết sao, cậu lại nhớ tới ba cô em gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, cậu cảm thấy vô cùng thân thiết với các em ấy, nên rất muốn thấy các em ấy lần nữa.
Huống hồ, cậu cũng muốn trải nghiệm một chút sinh hoạt ở trường học trong nước, có lẽ đây cũng là lựa chọn không tệ.
Cậu bé đúng là thật thông minh mà!
Mạc Vũ Lý vì cái thông minh nhỏ này của mình mà đắc ý không thôi.
Nhưng mà Hoàng Ánh Tuyết lại trừng cái khuôn mặt nhỏ hoàn mỹ như yêu nghiệt của cậu, trực tiếp tạt cho cậu một gáo nước lạnh.
“Con cũng tự xem lại mặt của chính mình một chút đi, con không sợ bọn họ nhận ra mình hả? Nhóc mập mạp vừa mới đánh con cũng đã nói, con cũng nghe rõ, cậu nhóc ấy là fan hâm mộ trung thành của con đấy”
Hoàng Ánh Tuyết nói xong, đi vào bàn trang điểm trong phòng của mình lấy ra một cái gương nhỏ, rồi ném qua cho cậu.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng, thằng nhóc này sẽ từ bỏ ý nghĩ hoang đường này.
Thế nhưng ai ngờ, đôi mắt ti hí của cậu lập tức chuyển vài vòng nhanh như chớp, trực tiếp cầm gương chạy về phòng của mình, mười phút sau, cậu vui sướng mà chạy ra.
“Mợ xinh đẹp, mợ nhìn con như này có được không? Kiểu này bọn họ nhận không ra con được đâu nhỉ?”
Ngay lúc đang chấm bài tập, Hoàng Ánh Tuyết nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ