Chờ cậu bé nói xong, quay đầu lại chuẩn bị tìm lúc nào đó để ôm mẹ thì lại nhìn thấy vị trí ngồi vừa rồi của Vũ Tuệ và Mộc Lam, đã bị anh cả và anh năm chiếm giữ rồi.
Mạc Minh Húc và Long Thiên mỗi nhóc ôm một cánh tay Mạc Hân Hy, cái đầu nhỏ như bọn em gái, không ngừng dán lên cánh tay mẹ mà làm nũng.
“Các người..
Cậu chỉ vào hai người anh, uất ức vểnh cái miệng nhỏ lên.
“Các người đúng là quá tệ mà, mẹ, con cũng muốn ôm một cái”
Cậu nói xong thì giống như Tư Nhã đưa tay ra trước mặt Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy ý cười đây mặt kéo tay nhỏ mũm mĩm của con trai qua, ôm cậu vào trong ngực của mình, chuẩn bị để cậu ngồi trên đùi mình như Tư Nhã.
Nhưng mà cái mông nhỏ của Long Bách còn chưa kề tới chân của cô, thì Mạc Minh Húc và Long Thiên đồng loạt đưa ra cảnh cáo: “Long Bách, mẹ vẫn còn đang bị thương đấy, em thật sự muốn cái cân nặng này của em ngồi lên đùi của mẹ hả?”
Long Bách vừa mới hạ mông xuống, thì ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi ha, mẹ gầy yếu như vậy, vì cứu cậu mà mất máu quá nhiều, cậu không thể ngồi lên đùi của mẹ được, nhưng mà, cậu cũng rất nhớ mẹ, cũng muốn được mẹ ôm thì làm sao bây giờ?
Cậu vểnh cái miệng nhỏ lên, uất ức đứng ở trong ngực Mạc Hân Hy, không ngừng xoay xoay cái thân hình béo múp của mình, ôm chặt cổ Mạc Hân Hy.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, cũng vì cứu con mà mẹ mới bị thương” Giọng điệu của cậu vô cùng mềm dẻo, mang theo hương vị làm nũng.
Thì ra cảm giác ôm mẹ lại có thể cảm thấy hạnh phúc như vậy!
Mạc Hân Hy ôm con trai béo của mình, trong lòng ấm áp, nhưng nhìn tư thế của con trai béo của mình khó chịu như vậy lại khiến cô đau lòng.
“Đến đây nào, bảo bối à, con cứ ngồi lên chân của mẹ đi, không sao đâu”
Cô võ võ chân của mình, muốn kéo Long Bách ngồi xuống.
Long Bách lại vội vàng tránh khỏi ngực