Nhưng mà, theo những gì cô biết về Mai Huyền My, cô bé đó tính cách mềm yếu, nhát gan sợ phiền phức, có lẽ không có thủ đoạn và tâm kế như vậy.
Nếu thế thì, rốt cuộc là ai muốn tính kế Lục Khải Vũ?
Là Long Anh Vũ sao? Hay là người khác?
Lúc cô đang nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy ngực mình mát lạnh.
Chẳng biết từ lúc nào gã Lục Khải Vũ không biết xấu hổ kia đã cởi hết cúc áo của cô ra.
Bàn tay cũng bắt đầu không yên phận.
“Anh làm cái gì đó!” Cô giữ chặt bàn tay đang mò vào trong quần áo mình, chu môi thở phì phò chất vấn.
Vừa rồi bọn họ còn đang cãi nhau, chuẩn bị ly hôn.
Vì sao một giây sau đã biến thành cảnh tượng không thích hợp cho thiếu nhi xem thế này!
Mạc Hân Hy không thể hiểu nổi.
Nhìn thấy nét mặt của cô, Lục Khải Vũ biết cô đã tin tưởng những lời mình vừa nói rồi, khóe miệng anh khẽ cong lên lộ ra một nụ cười vui vẻ, anh cẩn thẩn che chở miệng vết thương của cô, rồi đặt cô lên giường.
“Bà xã!” Anh khế hôn lên môi cô một cái.
“Em tự tính thử xem, từ khi em bị thương, đã bao lâu rồi chúng ta không âu yếm?” Vẻ mặt Lục Khải Vũ giống như bị tủi thân rất lớn.
“Vừa rồi em còn hiểu lầm anh nữa, em định đến bù cho anh thế nào?” Giọng nói vô lại giống hệt với con trai thứ năm của bọn họ đang so đấu với Vũ Tuệ vậy.
Mạc Hân Hy nghe thấy thế thì giơ tay tát một cái vào gương mặt anh tuấn của Lục Khải Vũ.
Bọn họ vừa nói chuyện nghiêm túc, đứng đắn, quan trọng như vậy, liên quan đến chuyện hôn nhân của bản thân, liên