Cô chớp mắt nhìn mấy đứa nhỏ đáng yêu: “Vừa nấy bố đánh mẹ, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Mấy bạn nhỏ ngay lập tức quay sang nhìn Lục Khải Vũ.
“Bố xin lỗi mẹ ngay đi, rồi để mẹ đánh trả một cái” Vũ Tuệ bước tới, kéo Lục Khải Vũ về phía Mạc Hân Hy.
Đại Bảo Lục Minh Húc nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi thôi không thì cũng quá nhẹ rồi!”
Lục Bảo Lục Vũ Bách lắc lắc đầu: “Hay là bảo bố viết một tờ giấy cam đoan sau này phải đối xử tốt với mẹ, còn phải bóp chân đấm lưng cho mẹ nữa, cái này thế nào?”
Ngũ Bảo Lục Tấn Khang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn em trai mình: “Đây là một ý kiến hay”
Tam Bảo Lục Vũ Tuấn có chút lo lắng nhìn Lục Khải Vũ: “Chuyện này không ổn lắm, hình như mẹ không giận cha vì chuyện này!”
Tứ Bảo Lục Vũ Tháp: “Bố, bố mau xin lỗi mẹ đi.
Ông bà đêu đang đợi chúng ta ở dưới nhà, nếu không sẽ không kịp mất.”
Nhìn thấy một đám trẻ nhỏ đang bảo vệ Mạc Hân Hy như vậy, trái †im của ông bố già là Lục Khải Vũ trở nên lạnh lão.
Mấy tên nhóc con này, xem ra ngày thường anh đối xử với lũ nhóc này quá tốt rồi.
Đợi khi xong xuôi mọi việc, anh phải dựa vào sở trưởng của từng đứa một rồi tống từng đứa vào lớp học thêm năng khiếu, sắp xếp kín lịch cho mấy đứa xem mấy đứa có còn dám nhảy ra đòi quyền lợi với anh không.
Tuy nhiên, điều quan trọng trước mắt là phải dỗ dành vợ và cái đám lít nhít này trước đã.
Vì vậy, anh lập tức tiến lên, nắm lấy tay Mạc Hân Hy, cúi đầu xuống, bày ra bộ dạng vô cùng sám hối: “Vợ à, anh xin lỗi.
Anh không nên đánh em, em tha thứ cho anh nhé!”
Khóe miệng Mạc Hân Hy tràn đầy hạnh phúc, cười ngọt ngào đắc ý.
Cô cố ý bày ra dáng vẻ rộng lượng, vỗ vỗ tay Lục Khải Vũ: “Chồng à, em là người rộng lòng, em tha thứ cho anh đấy”
Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng gọi có phần nóng vội của bà Lục.
“Khải Vũ, Hân Hy hai đứa đang làm cái gì trên lầu đấy, còn không mau xuống là muộn rồi đây này”
Mấy đứa nhỏ nghe vậy thì nhanh chóng quay lại, nắm lấy tay anh chị em của mình rồi lon ton chạy xuống cầu thang.
Mạc Hân Hy ở phía