Mai Huyền My cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi môi không còn một giọt máu giật giật: “Tôi..” Sau đó, nước mắt lăn trên gương mặt hốc hác rồi chảy xuống.
Cô ta che miệng, bắt đầu kể hết mọi chuyện ra.
Cô ta cảm thấy trong lòng rất khổ sở, nhưng cũng không còn cách nào khác, cũng không thể không nói.
Bởi vì muốn trang trải tiền thiếu nợ đánh bạc của em trai mà cô ta cũng không còn cách nào khác.
Ở trên thế gian này ngay cả người thân của cô ta cũng vô cùng lạnh lùng, mà Mạc Hân Hy cũng là người đầu tiên thật sự đối tốt với cô ấy.
Mặc dù thời gian mà hai cô tiếp xúc với nhau cũng không hề dài.
Thế nhưng mà, cô lại biết cô ấy thích làm món điểm tâm ngọt, lại biết giấc mộng của cô ấy là mở một cửa hàng đồ ngọt, đồng thời còn cố ý sắp xếp cho cô ấy đi đến cửa hàng đồ ngọt nhiều hơn.
Những ngày này, chỉ khi ở trong cửa hàng đồ ngọt, chỉ khi đang chuyên tâm làm đồ ngọt, trong lòng của cô ấy mới có thể cảm thấy vui vẻ một chút.
Cái nhà kia, những người thân này, đối với cô ta mà nói chính là một cơn ác mộng.
Cô ta mãi mãi không thể thoát khỏi cơn ác mộng này, bởi vì cô ta có quan hệ máu mủ với bọn họ.
Cuộc sống như thế thật sự quá thống khổ, có lẽ cô ấy phải chết đi mới có thể giải thoát.
Bởi vì trong lòng hổ thẹn, cho nên cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Hân Hy.
Cô ta không thể nói ra những lời làm tổn thương người khác đang trong giấu ở trong thâm tâm.
Cho nên cô ta chỉ có thể cúi đầu khóc nức nở.
Dáng dấp của cô ta vốn đã xinh đẹp động lòng người, mà bây giờ lại tiều tụy như vậy, bởi vì thương tâm, bởi vì có mâu thuẫn, bởi vì áy náy, nhiều loại cảm xúc đều hòa vào nhau hiện rõ lên trên khuôn mặt của cô ấy.
Khiến cho Mai Huyền My trông càng trở nên đáng thương hơn.
Trong đám người đã có người bắt đầu tức giận bất bình.
“Lục Khải Vũ, nếu như anh còn là một người đàn ông thì phải dũng cảm đứng ra nói một câu, đừng có làm cho thoải mái xong thì đi làm rùa đen rút đầu, thật sự đã làm mất hết mặt mũi của những người đàn ông như chúng tôi.” Không biết là trong lòng ai tràn đây căm phẫn hét lên.
Vẻ mặt đắc ý của hai người Lư Bạch Khởi và Đào Lệ Mẫn đã không có cách nào che giấu.
Lục Khải Vũ, tôi ngược