Trong phòng nghỉ, Lục Minh Húc ngồi ở trước bàn, bàn tay nhỏ nhanh chóng gõ gõ ở trên Laptop.
Còn mấy bé nhỏ còn lại, bao gồm cả vợ chồng Lục Khải Dã và Tô Cẩm không chớp mắt đứng nhìn ở sau lưng cậu, đôi mắt chăm chú nhìn chăm chằm vào màn hình của máy vi tính xách tay.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Húc là sự tự tin và bình tĩnh.
Chút kĩ thuật nhỏ ấy, trong mắt cậu căn bản cũng không phải là vấn đề gì cả.
Hôm nay, cậu sẽ để cho những người không có ý tốt kia, người xấu chờ nhìn trò cười của Nhà họ Lục mở to mắt nhìn một chút, người Nhà họ Lục bọn họ cũng không phải là dễ bắt nạt như vậy.
Dám tính toán bố mẹ cậu thì sẽ phải trả cái giá rất lớn.
Bên ngoài phòng nghỉ, trong đại sảnh ở tầng hai.
Người đàn ông mà Lư Bạch Khởi sắp xếp lúc này đã mở màn hình lớn ra, trong vài giây đồng hồ chờ đợi kết ông ta không để lại dấu vết nhìn thoáng qua vị trí của Lư Bạch Khởi.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm vào nhau, đồng thời lộ ra một tia đắc ý.
Trong hội trường, lúc này tất cả mọi người, đều nín thở, mỗi người mang theo chút tâm tư riêng, chăm chú nhìn màn hình trình chiếu lên ở trên đài.
Những người có quan hệ tốt với nhà Nhà họ Lục, giờ phút này đang lo lắng, nhịn không được lau mồ hôi thay cho Nhà họ Lục.
Những người ghen ghét, thù hận Nhà họ Lục, thì giờ phút này, trên mặt là nụ cười chế giễu và nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Còn có một số người, chỉ là đơn thuần chỉ là hóng hớt.
Mạc Vũ Lý chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng vậy mà vô cùng khẩn trương.
Giống như là người thân của cậu, bố của cậu bị người ta vạch trần, trong lòng rất bối rối.
Một tay của cậu che ngực, một tay khác bắt lấy ống tay áo của Hoàng Ánh Tuyết: “Mợ, tại sao cháu lại khẩn trương như vậy!”
Hoàng Ánh Tuyết nhìn cậu một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như yêu nghiệt của Mạc Vũ Lý vậy mà rịn một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
“Sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?” Cô đưa tay sờ lên trán của Mạc Vũ Lý.
“Không có phát sốt mà? Sao sắc mặt của cháu lại kém như vậy?”
Mạc Vũ Lý ôm lấy cánh tay của cô: “Không biết, chính là trong lòng vô cùng khẩn trương, rất lo lắng cho người ở trên đài”
Hoàng Ánh Tuyết một mặt kinh