Trăm câu ngàn lời, lúc này cô không biết nên biểu đạt sự hạnh phúc và cảm động ở trong lòng mình như thế nào.
Lục Khải Vũ cười cười, đưa tay giúp cô lau đi nước mắt ở trên mặt: “Vợ, đừng lo lắng, hết thảy có anh ở đây!”
Sau khi nói xong, anh quay người nhìn về phía Mẹ Mai.
“Không phải bà muốn chứng cứ sao? Bác sĩ Lạc!”
Nói xong, anh lớn tiếng gọi về phía vị trí bên trái ở dưới khán đài.
Trên bàn kia, đều là những bàn học cấp ba của anh.
Bác sĩ Lạc mà anh vừa gọi cũng giống như Bạch Vĩ Hạo, đều là bạn học cấp ba của anh, còn là bạn tốt.
Lạc Chính Hoa hiện tại đã là bác sĩ giỏi nhất, rất có tiếng nói ở phương diện nam khoa ở Hà Thành.
Lúc này, anh ta đang nói chuyện cùng bạn học cũ, bị Lục Khải Vũ nhắc đến tên, khóe miệng giật giật, nói với Bạch Vĩ Hạo ở bên cạnh: “Tôi đã biết mà, cái tên nhãi xấu bụng này nhất định sẽ lôi tôi xuống nước: Chỉ là, Bạch Vĩ Hạo ở bên cạnh anh ta lại có chút thất hồn lạc phách, một đôi mắt vô tình hay cố ý, không ngừng nhìn về phía Mai Huyền My đang run lẩy bẩy trên đài.
Nhìn thấy Bạch Vĩ Hạo không để ý tới anh ta, Lạc Chính Hoa nhìn anh ta một cái, im lặng lắc đầu: “Haizz, những người làm ăn như các cậu, đều có bệnh tâm thần”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu một cái, liền thấy Lục Khải Vũ ở trên đài đã quăng ánh mắt chết người về phía anh ta.
Anh ta run run một chút, vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới.
Cái tên nhà tư bản xấu xa này Lạc Chính Hoa cũng không thể trêu vào.
Quả nhiên sau khi lên đài, Lục Khải Vũ bất mãn trừng mắt liếc anh †a một cái: “Lề mề cái gì vậy ch Lạc Chính Hoa không sợ chết cười với anh một cái: “Nhìn thấy cậu và chị dâu đang khoe ân ái mà, không đành lòng quấy rầy cậu mà thôi!”
Sau khi nói xong, anh ta nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Lục Khải Vũ, vội vàng quay người cầm micro lên, hãng giọng một cái mới lên tiếng: “Chào mọi người, tôi là bác sĩ của bệnh viện nhân dân số một Hà Thành, chủ khoa sinh sản nam giới, Lạc Chính Hoa, tôi nghĩ nhóm đàn ông đang ngồi ở đây, đều biết đến tôi nhỉ?”
“Hôm nay,