“Tôi đề nghị đuổi thẳng loại người ra khỏi toàn bộ các vị trí thuộc lĩnh vực Trang trí nội thất.
Loại nhà thiết kế không có đạo đức, không có giới hạn này thì có thể thiết kế ra tác phẩm tốt đẹp gì? Xúi quẩy”
“Đúng thế.
Nghe nói Bảo tàng Khoa học công nghệ của Hà Thành là do cô ta thiết kế.
Vốn dĩ mấy ngày trước tôi còn muốn dẫn con trai di xem thử.
Hiện giờ đúng là khiến người ta ngán ngẩm.
“Đào Lệ Mẫn, cút ra khỏi Công ty Trang trí nội thất Nguyệt Tú.
Công ty chúng tôi không cần loại phụ nữ ác độc, âm hiểm, không có đạo đức như cô”
Trong hội trường, không chỉ người của Công ty Trang trí nội thất Nguyệt Tú mà đến cả bàn của Bạch Vĩ Hạo, những bạn học cấp hai, cấp ba của bọn họ cũng không xem tiếp được nữa.
Trong đó có một bạn học nữ, thẳng tính, nhanh mồm nhanh miệng, tính khí nóng nảy đã đi thẳng qua đó, hắt ly rượu trong tay lên mặt Đào Lệ Mẫn.
“Đào Lệ Mẫn, là bạn học của cô, tôi thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu tôi là cô thì đã xấu hổ mà tự sát từ lâu rồi”
Trên mặt Đào Lệ Mẫn, tóc cô ta lập tức trở nên ướt đẫm, nước rượu nhanh chóng làm nhòa đi lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt của cô ta.
Sắc mặt của cô ta rất khó coi, trong lòng lại nghẹn chặt lại.
Cô ta không hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở phân đoạn nào, vì sao video trên màn hình lớn không phải đoạn mà trước đây bọn họ đã cắt ghép?
Mà ngược lại những đoạn video này đã lật tẩy toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Không phải trong phòng tạp hóa của cửa hàng bánh ngọt Midore không có camera giám sát sao? Vì sao cuộc nói chuyện hôm đó của cô ta và Mai Huyền My lại rõ ràng như vậy, còn có cả âm thanh.
Còn nữa.
camera giám sát trên đường không phải nên thuôc về bên bộ phận giao thông sao?
Còn