Trong khoảnh khắc bị Đào Lệ Mẫn bóp cổ, Mai Huyền My chỉ vùng vây theo bản năng một lúc, sau đó, trên khuôn mặt trắng bệch đột nhiên lộ ra nụ cười giải thoát.
Cô ấy khó khăn nói với Đào Lệ Mẫn: “Cảm ơn chị đã giải thoát cho tôi”
Thế này thì cô ấy cũng không cần đối mặt với ông bố bà mẹ không có tính người của chính mình nữa, cũng không cần sống mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía nữa.
Khoản nợ của em trai không liên quan đến cô ấy nữa.
Sự trách mắng của bố mẹ cũng không liên quan đến cô ấy nữa.
Cô ấy tự do rồi, cô ấy giải thoát rồi.
Đôi mắt Đào Lệ Mẫn đỏ ngầu, giống như con thú đang phát điên, lực trên tay càng ngày càng mạnh.
Mai Huyền My sớm đã từ bỏ việc vùng vẫy, trên mặt là vẻ bình tĩnh coi thường cái chết.
Chỉ là, khi càng ngày càng gần đến cái chết, trong đầu cô ấy mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một người.
Người đó đối với cô ấy mà nói giống như ánh trăng ở trên trời, cao.
cao ở phía trên, chẳng thể nào với tới.
Nhưng mà, tối hôm đó, anh ấy lại rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Nụ hôn của anh ấy là giống như cơn mưa tháng ba, từng chút một rơi lên trên người cô ấy.
Cả quá trình, anh ấy chẳng hề vội vàng mà tỉ mỉ chú ý đến phản ứng của cô ấy, dẫn dắt cô ấy từng chút một.
Khoảnh khắc đó, cô ấy mới cảm nhận được bản thân là một người đang sống, là một người được người ta yêu thương bảo vệ.
Đó có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bi ai thống khổ này của cô ấy.
Chỉ là, cô ấy không xứng với anh ấy.
Người nhà của cô chỉ là một đám quỷ hút máu, nếu như biết được chuyện giữa bọn họ, chắc chắn sẽ lừa anh ấy.
Vì vậy, sau khi sự việc xảy ra, cô ấy thấy anh ngủ say rồi nhưng đôi má vẫn khiến người ta tim đập thình thịch, cô ấy đã lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Ở Hà Thành, anh ấy là người có sự nghiệp, có địa vị, có học thức, có nhan sắc.
Mà cô ấy lại chỉ là một cô gái nhỏ bé tốt nghiệp cấp ba, ngoại trừ người nhà cực phẩm thì chẳng có gì nữa cả.
Giữa bọn họ đã định trước là không có khả năng.
Chỉ là, cô ấy hy vọng kiếp sau bản thân có