Cô nói như vậy, vốn cho rằng Bạch Vĩ Hạo sẽ vì thế mà từ bỏ cô.
Thế nhưng cô không nghĩ đến, Bạch Vĩ Hạo lại đột nhiên nở nụ cười.
“Huyền My, em nói em đi quán bar tiếp rượu, vậ rượu lúc nào, ở đâu, quầy rượu nào? Anh đã từng trộm theo dõi em nhiều lần, cho tới bây giờ em cũng chưa từng đến quán bar, chỗ làm việc của em đều là ở nhà máy, tiệm cơm”
“Đứa bé này đã được ba mươi hai ngày, suy tính thời gian, chắc hẳn đúng là đêm hôm đó.”
“Anh biết em không yêu anh, đêm hôm đó em chỉ là ngoài ý muốn.
Thế nhưng Huyền My, cho anh một cơ hội, để anh đến chăm sóc em, đến bảo vệ em”
Tình cảm của Bạch Vĩ Hạo chân thành tha thiết, nói đi nói lại đều là lời thật lòng.
Một tháng qua, anh mâu thuẫn, giãy giụa, nhưng anh thực sự không khống chế nổi bản thân, muốn theo dõi cô, muốn trộm nhìn cô.
Lời nói của Bạch Vĩ Hạo rõ ràng đã đâm mạnh vào tim cô, cô kịch liệt mở to hai mắt, có phần không thể tin nổi.
“Anh, anh theo dõi em, vì cái gì?”
Bạch Vĩ Hạo chậm rãi tiến lên một bước, cười hạnh phúc, giọng nói dịu dàng: “Em cứ nói không phải đi.
Từ sau ngày đó, em đã đi vào sâu trong tim anh, mỗi ngày trong đầu anh toàn là hình bóng của em, không xóa đi được.
Mỗi ngày anh đều nhớ em, muốn gặp em, bởi vậy nên không nhịn được mà theo dõi em”
Mạc Hân Hy nhìn ra được, Bạch Vĩ Hạo có tình cảm chân thành tha thiết với Mai Huyền My.
Bởi vậy, thừa dịp nháy mắt dao động của Mai Huyền My, cô vội vàng nói: “Mai Huyền My, Bạch Vĩ Hạo trông vậy nhưng rất ngây thơ, chân thành, anh ấy luôn luôn nói được thì làm được.
Vả lại, cha mẹ anh ấy cũng chỉ có một đứa con trai là anh ấy, nếu cô thật sự nhảy xuống, anh ấy nhất định sẽ nhảy xuống theo cô.
Đến lúc đó, cha mẹ của anh ấy sẽ trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”
“Anh ấy yêu cô như thế, vì sao cô không cho anh ấy một cơ hội, cho đứa trẻ trong bụng cô một cơ hội!”
Khi nói chuyện, cô nhìn thoáng qua bên phải