Đi được vài bước lại lo lắng quay lại dặn dò anh: “Không được làm bọn trẻ sợi”
Lục Khải Vũ lắc đầu bất lực chuẩn bị mở cửa bước vào phòng sách.
Bố Lục nấy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Khải Vũ, con phải khéo.
léo giáo dục con cái, đừng quá kích động, hơn nữa, nhà chúng ta chưa từng có truyền thống đánh con đâu nhé!”
Lục Khải Vũ cảm thấy thích thú trước câu nói của bố: “Bố, bố yên tâm đi, con sẽ không đánh chúng đâu.”
“Vậy thì tốt, bố xuống chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ.
Con đừng dạy bảo chúng lâu quá để chúng đói bụng quá mức”
Ông nội mấy bé Bảo tuy rằng không biểu hiện trực tiếp rõ ràng như mẹ và bà nội, nhưng cũng có vẻ không nỡ để đám cháu nội bị phạt.
Lúc Lục Khải Vũ đẩy cửa bước vào, đám nhỏ đang túm tụm thành một đám thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói chuyện gì!
Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng liền giả vờ như vô tội, ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng.
Lục Khải Vũ còn chưa lên tiếng, Đại Bảo Lục Minh Húc đã lập tức đứng ra, vẻ mặt thành khẩn thừa nhận lỗi sai do mình: “Bố, con xin lỗi, là một người anh, con không nên chụp ảnh trêu đùa Lục Bảo.
Con vừa xin lỗi Lục Bảo, cũng xóa ảnh chụp đi rồi.”
“Còn nữa, sau này lúc chơi game, con nhất định sẽ mở cửa, không bao giờ đóng nữa”
“Còn nữa, là một người anh trai, sau này con nhất định sẽ chỉnh đốn lời nói việc làm của mình, bảo vệ các em, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện hôm nay xảy ra nữa”
Bản kiểm điểm của tên nhóc đã kết thúc.
Tam Bảo Vũ Tuấn và Tứ Bảo Vũ Tháp cũng đứng ra.
Vũ Tuấn nói: “Bố, con xin lỗi, là anh em với nhau, khi Lục Bảo cãi nhau với anh cả, bọn con không nên đứng một bên xem chuyện vui mà không ra tay ngăn cản.
Bố yên tân, anh em chúng con sau này nhất định sẽ đoàn kết nhất trí với nhau.”
Mộc Tháp nhanh chóng phụ họa thêm: “Anh ba nói rất đúng.
Anh em chúng con là một khối, sau này nhất định sẽ đoàn kết, yêu thương