“Chờ một chút, chờ một chút” Hoàng Bảo Mai đảo đảo con ngươi, cuống cưồng hô lên.
“Thăng cha họ Bàng kia trả cho các người bao nhiêu tiền, tôi trả cho các người gấp đôi.
Các người thả tôi ra, có yêu cầu gì cứ nói, nhà họ Hoàng nhất định sẽ nghĩ cách thỏa mãn các người”
Chồng cũ của cô ta chỉ là một trưởng phòng bé tí, lấy đâu ra nhiều tiền chứ? Có thể cho bọn người này được bao nhiêu? Mấy người này chẳng qua cũng chỉ là đám giang hồ, nhận tiền làm việc thôi.
Chỉ cần trả đủ tiền, bọn chúng nhất định sẽ thả mình đi.
Trong lòng Hoàng Bảo Mai rất tự tin.
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Trong mắt của cô, mạng người đáng giá bao nhiêu?”
Hoàng Bảo Mai không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút rồi hỏi lại: “Các người muốn bao nhiêu?”
“Tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn mạng của cô.” Mạc Hân Hy rít từng tiếng qua kẽ răng.
Hoàng Bảo Mai chưa kịp tự tin được một phút đã sợ ngây người.
“Bà, bà, thằng cha họ Bàng kia vì con điếm đó mà muốn lấy mạng của tôi? Cả công danh sự nghiệp lão ta cũng không cần nữa sao? Nếu các người dám giết tôi, cha và em trai tôi nhất định sẽ không tha cho các người đâu.”
Trong lòng cô ta dâng lên nỗi sợ hãi hoảng loạn và phẫn nộ chưa từng có.
“Lý Toàn, ồn chết đi được, còn không đánh nhanh đi, lề mà lề mề cái gì”
Mạc Hân Hy sắp mất hết kiên nhãn rồi.
Rất nhanh, trong phòng khách trống trải ở tầng một vang lên hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết của Hoàng Bảo Mai.
“Lý Toàn, bịt miệng cô ta lại, đừng cho cô ta kêu, điếc tai”
“Vâng” Lý Toàn lập tức đi đến, nhặt một mớ quần áo rách nát không biết của công nhân nào bỏ lại công trường, nhét thẳng vào miệng Hoàng Bảo Mai.
Năm mươi roi, dường như mỗi roi đều dùng toàn lực mà đánh xuống.
Những người mà Mạc Hân Hy dẫn theo hôm nay đều là những người khỏe mạnh nhất, thông minh nhất của Công ty bảo vệ Chân Thành.
Vì thế, sau năm mươi