“Thằng nhãi ranh mày rốt cuộc từ đâu mà ra hả, dám ghét bỏ tao?”
Cô ta trang điểm lòe loẹt, lại thêm trợn mắt gào mồm nổi điên, làm cho trong lòng Mạc Vũ Lý lại sợ hãi một trận.
Đối với nối sợ hãi không hiểu vì sao trong lòng, cậu cũng không giải thích được.
Mạc Vũ Lý cậu từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ vài lần sợ mấy cô y tá trong bệnh viên ra thì làm gì còn biết sợ ai nữa chứ?
Vì sao nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt này lại cảm thấy rụt rè, Sợ sệt?
Hoàng Bảo Mai thấy một lúc lâu cậu không trả lời, nghĩ là cậu cố tình không để ý đến cô ta, điên tiết đến mức vươn tay định giáng một bạt tai vào gương mặt xinh đẹp như thiên xứ kia.
Nhưng tay còn chưa hạ xuống đã bị một người khác bắt lấy.
“Cô làm cái gì thế hả?” Hàn Hữu không biết theo ra từ bao giờ, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Bảo Mai.
Kết quả giám định ADN vẫn chưa có, Mạc Vũ Lý có phải con anh ta hay không còn chưa biết.
Vì thế anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn người khác bắt nạt cậu.
Hoàng Bảo Mai nhìn thấy Hàn Hữu thì vội vàng thu tay về, buông Mạc Vũ Lý ra.
“Đứa bé này là con anh thật à?” Cô ta hỏi Hàn Hữu, giọng nói đã bình tĩnh đi rất nhiều: Hàn Hữu nhìn cô ta một cái, hờ hững nói: “Cô đi đi, chuyện của tôi không liên quan đến cô.”
“Anh muốn chia tay với em à?” Hoàng Bảo Mai tức giận hét lên.
“Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, nên không có chia tay” trên mặt Hàn Hữu không có biểu tình gì, tuyệt không cho cô ta chút mặt mũi nào.
“Anh… được, Hàn Hữu, đây là do anh chọn, sau này anh đừng có mà hối hận”
Hoàng Bảo Mai chỉ thẳng mặt Hàn Hữu nguyền rủa một câu, rồi quay đầu, đạp