Lời của cô khiến tất cả người lớn trong nhà, kể cả tài xế ở bên trong xe Rolls Royce đều ngạc nhiên.
“Mẹ, mẹ nói cái gì? Mạc quê mùa là anh em chú bác tụi con sao?”
Mấy đứa bé trai gần như là hỏi cùng lúc.
“Anh em chú bác là ý gì ạ? Ba cô bé hơi không hiểu.
“Anh em họ chính là con trai của chú hoặc bác” Sau khi Lục Minh Húc giải thích với mấy đứa em gái của mình xong, mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
“Mẹ, ý mẹ là Mạc quê mùa là con trai của chú Hai sao?”
“Chú Hai đúng thật là! Bản thân mình có một đứa con trai lớn như vậy cũng không biết” Lục Tấn Khang bĩu môi.
“Vậy mẹ của bạn học Mạc Vũ Lý là ai?” Lục Vũ Tuấn nghiêng đầu, mặt đầy khó hiểu hỏi.
Lục Khải Vũ nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Bà xã, lời này không thể nói bậy được đâu.
Khải Dã khó khăn lắm mới ổn định lại, nó chỉ muốn cùng Lưu Cửu Hạ sống qua ngày thật tốt thôi!”
Mạc Hân Hy lấy điện thoại di động ra, tìm chỗ mà mình mới vừa chụp chân nhỏ của Mạc Vũ Lý đưa cho anh: “Anh nhìn xem, ngón chân út của Khải Dã cũng nhỏ như này đúng không?”
Lục Khải Vũ cầm lấy điện thoại di động, anh cẩn thận nhìn xem, biểu cảm trên mặt hơi nghiêm trọng.
“Chuyện này, chuyện này, chân của thằng bé kia cũng như vậy sao?”
Bởi vì khiếp sợ nên anh nói chuyện có chút lắp bắp.
Ngón chân út này đúng là giống hệt như của Khải Dã.
Lúc Khải Dã ra đời, bà nội từng nói, ngón chân út của ông nội cũng chính là như này.
Nhà bọn họ là do di truyền.
Chỉ là, chân anh cũng không phải là như thế này, vì nguyên nhân này, mà anh còn từng nghỉ ngờ rằng mình không phải là con ruột!
Sau đó, vì để anh không suy nghĩ bậy nữa, bố mẹ cố tình mang anh đến bệnh viện để hỏi thăm ý kiến.
Bác sĩ giải thích cho anh theo quan điểm di truyền của mình, ông ấy nói với anh rằng không phải là đứa trẻ nào cũng có tình trạng như vậy.
Mặc dù ngón chân của anh là