Sau khi nghe cô nói, Lục Khải Vũ bước đến bên giường, đưa tay giúp Mạc Vũ Lý cởi cúc quần áo.
Tuy nhiên, khi hai vợ chồng nhìn thấy cơ thể của Mạc Vũ Lý, tay họ đồng thời ngưng lại.
Họ cho rằng Mạc Vũ Lý đẹp trai như vậy, cơ thể chắc phải bóng như gốm.
Tuy nhiên, thứ đập vào mắt họ lại là những vết sẹo dày đặc.
Màu sắc của những vết sẹo này đã mờ đi một chút, nhưng chúng vẫn trông rất đáng sợ.
“Đây là…” Mạc Hân Hy run tay.
“Vết roi..” Lục Khải Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Lý, ánh mắt vô cùng kích động.
“Ông xã!” Mạc Hân Hy túm lấy tay anh.
Bảy tuổi, bị đòn roi, ngón chân nhỏ được thừa hưởng từ nhà họ Lục.
Điều này nghĩa là gì?
Mạc Hân Hy buông khăn lau trong tay xuống, kéo thẳng quần áo.
của cậu bé ra, để lộ ra vai phải của cậu.
Hoàng Bảo Mai từng nói rằng, năm đó Nhị Bảo đã bị chó cắn bị thương ở vai phải.
Trên bờ vai nhỏ bên phải của Mạc Vũ Lý có một hàng dấu răng có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Chân Mạc Hân Hy khế mềm nhữn, cô ngã quy xuống sàn bên cạnh giường.
Mạc Vũ Lý, Mạc Vũ Lý, cậu bé hoàn toàn không phải là con trai của Khải Dã, mà chính là Nhị Bảo mà họ luôn luôn nhớ mong.
Bởi vì Lục Khải Vũ cũng đang cực kỳ chấn động, không kịp giữ lấy Mạc Hân Hy.
“Ông xã, ông xã, thằng bé, thằng bé..” Mạc Hân Hy vừa khóc vừa chỉ vào Mạc Vũ Lý trên giường, không nói được gì nữa.
Lục Khải Vũ nhanh chóng kéo cô lên khỏi mặt đất, hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau, bật khóc vì sung sướng.
Nhị Bảo của họ vẫn còn sống, hóa ra những ngón