Vu Quần bước vào buồng điện thoại công cộng, nhét vào bên trong hai đồng tiền xu, Vu Quần bấm dãy số, cầm lấy điện thoại, nghe âm thanh tít tít từ máy truyền phát ra. Một hồi liền có âm thanh của người đàn ông trung niên từ đầu bên kia điện thoại vang lên.
"Xin chào, ai gọi đến vậy?"
"Lý thúc, là cháu – Vu Quần, làm phiền thúc gọi mẹ cháu đến nghe máy được không?"
Vu Quần dùng giọng địa phương, lễ phép đối Lý thúc ở đầu dây bên kia nhờ vả.
"A, ra là Vu Quần, cháu đợi một chút, thúc đi tìm mẹ cháu tới."
Điện thoại bị để ở một bên, Vu Quần nghe trong điện thoại một chuỗi âm thanh ầm ĩ, chỉ chốc lát sau đã có người tiếp lấy điện thoại, lập tức, từ đầu dây bên kia vang lên âm thanh kích động của phụ nữ.
"Quần Quần, mẹ đây, mau nói chuyện a."
Vu Quần nghe âm thanh quen thuộc của mẹ vang lên từ đầu dây bên kia, tim thoáng run rẩy một cái.
"Mẹ, trong nhà thế nào, mọi người tốt không?"
"Rất tốt, rất tốt, con ở trường học đã quen chưa? Mẹ nghe anh con nói, trường học của con rất tốt. Quần Quần, tiền có đủ tiêu không? Trong trường con phải chăm chỉ học tập nha! Tương lai nhà ta sẽ có con trở thành sinh viên. Thiếu tiền thì nhớ nói cho mẹ, mẹ ở nhà đang nuôi heo, qua một hai tháng là có thể bán rồi."
Vu Quần nghe mẹ lải nhải nói không ngừng, trong nội tâm giống như tràn vào từng dòng nước ấm áp. Cậu nói cho mẹ biết chính mình không thiếu tiền, cậu cùng mẹ nói chuyện phiếm một hồi mới ngắt diện thoại. Vu Quần hấp hấp cái mũi đi ra từ buồng điện thoại, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thằm, Vu Quần hung hăng đối với chính mình nói: "Vu Quần, người làm đúng." Vu Quần không thể khiến cho mẹ mình thất vọng, cậu là đứa con mẹ yêu thương nhất, nếu như mẹ biết cậu cùng đàn ông loạn cùng một chỗ, bà nhất định sẽ tức chết!
Vu Quần đi qua hàng ăn mua một cái bánh rán, sau đó trở lại ký túc xá. Mở cửa phòng, chứng kiến Trần Phi không có ở bên trong, Vu Quần bất giác thở dài một hơi. Hiện tại mọi người trong phòng đều đã trở về rồi, Nam Lăng thấy Vu Quần mở cửa phòng, vội vàng kéo cậu đến bàn học bên cạnh, đem Vu Quần đặt trên mặt ghế, vui vẻ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu.
"Vu Quần, nhìn xem, mẹ tớ làm gà cách thủy hầm nấm, tớ trở lại liền mang cho cậu này!"
Vu Quần nhìn hộp giữ ấm trên bàn, mùi thịt gà nồng đậm theo hộp truyền tới, Vu Quần cảm kích ngẩng đầu, đối Nam Lăng cười một cái.
"Nam Lăng, cảm ơn cậu."
"Vu Quần, cậu đừng chỉ biết Nam Lăng, tớ cũng mang đồ ngon về cho cậu đây, cái này là bích quy bà nội tớ đích thân làm, đặc biệt vì cậu mới mang theo đấy, nhìn xem, tớ mới là tốt với cậu nhất!"
Viên Thanh Hoa đem một bao bánh bách quy còn đang ấm để lên mặt bàn.
"Vu Quần, cái này là quần áo chị tớ mua cho, nhưng quá nhỏ mặc không vừa, cậu mặc đi." Cử Giai Hoa buồn rầu đem một bộ quần áo mới ném lên giường Vu Quần.
"Vu Quần, mấy quyển vở này đều cho cậu, nhà của tớ có rất nhiều." Tô Hạo Nhiên lạnh lùng đem một xấp vở mới ném lên giá sách của Vu Quần.
Vu Quần khóe mắt ướt át, cảm động nhìn bốn người bạn cùng phòng của mình, cúi đầu, ăn bánh rán trong tay, sau đó Vu Quần nhỏ giọng nói: "Cảm ơn các cậu."
"Ai nha, cảm ơn cái gì, Vu Quần cậu luôn giúp đỡ bọn tớ mà, các cậu nói xem có đúng không?"
Nam Lăng nhìn mọi người cười tủm tỉm, ba người còn lại nhanh chóng phụ họa, nói đúng không ngừng. Vu Quần gật đầu, cậu biết rõ, bốn người bạn cùng phòng đáng yêu này là muốn không dấu vết mà giúp đỡ mình.
Tô Hạo Nhiên giống như đại ca xoa xoa đầu Vu Quần, sau đó mọi người đều vội vàng cái gì cần làm liền mau làm, giả bộ như đều đang có công việc bộn bề, không ai dám nhìn đến bộ dạng vừa ăn gà hầm vừa rơi lệ của Vu Quần. Bọn họ đều biết rõ nhà của Vu Quần thực nghèo, tình cảnh buổi chiều mỗi ngày Vu Quần ăn màn thầu bọn họ đều nhìn ở trong mắt. Nhưng là, bọn họ cũng biết rõ Vu Quần có lòng tự trọng rất cao. Nếu trắng trợn đem tiền đưa cho Vu Quần, Vu Quần không những từ chối, tình nghĩa giữa huynh đệ bọn họ cũng sẽ biến chất. Vì thế bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, mỗi lần trở về nhà vào cuối tuần, trở lại mang một chút đồ ăn ngon, bồi bổ cho Vu Quần. Bọn họ đều thật lòng thích đứa nhỏ nhút nhát này.
Ngày hôm sau khi đi học, Vu Quần phát hiện Trần Phi cũng không có xuất hiện, Vu Quần trong lòng liền có chút khổ sở. Lần thi toán học trước Vu Quần là người đứng thứ nhất trong lớp, 99 điểm, nhưng là, cũng không phải điểm cao nhất trong trường, nghe nói có người đạt điểm tối đa 100. Mặc dù đây chỉ là kỳ thi thử, nhưng lão sư của bọn họ lại rất coi trọng. Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, lão sư đem Vu Quần gọi đến văn phòng, đối với Vu Quần tiến hành một phen khích lệ cùng giáo dục, đơn giản là nói cậu phải học tập thật giỏi, giữ vững thành tích hiện tại, đừng có yêu đương sớm làm gì.
Vu Quần đối lão sư dạ vâng vài tiếng đi ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa bị một người cao to đụng ngã, nam sinh kia vội vàng đỡ lấy Vu Quần đang muốn ngã sấp xuống. Không đợi Vu Quần kịp phản ứng, nam sinh cao to liền kinh hỉ hô lên: "Vu Quần, thật là cậu nha! Nguyên lai cậu cũng học ở đây."
Vu Quần ngẩng đầu liền thấy được nụ cười tỏa nắng, Vu Quần đồng dạng kinh hỉ nhìn đối phương nói: "Hà Thượng Diễm, dĩ nhiên là cậu a, không nghĩ tới chúng ta còn gặp lại." Hà Thượng Diễm đem Vu Quần mang đến sân thượng của trường học, nơi này nói chuyện thoải mái hơn.
Vu Quần thật cao hứng ở đây gặp lại Hà Thượng Diễm, cậu thế mới biết, nguyên lai Hà Thượng Diễm chính là người đạt điểm tối đa kia. Vu Quần sớm đã biết rõ Hà Thượng Diễm rất giỏi, lúc đến trường học ghi danh, Vu Quần tìm không thấy tên của Hà Thượng Diễm, cậu còn buồn bực một hồi. Hà Thượng Diễm học lớp tám, bởi vì khác khóa, không cùng Vu Quần học cùng một tòa nhà, cho nên khai giảng được một tháng, bọn họ cùng chưa từng gặp mặt, lần gặp hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Hà Thượng Diễm cười đến hai mắt đều tràn đầy vui vẻ, hắn thực sự rất kích động, từ lần đầu gặp mặt, hắn đã đối Vu Quần rất có hảo cảm, không nghĩ tới trong ba năm này bọn họ còn được học chung một ngôi trường. Vu Quần cùng Hà Thượng Diễm cười cười nói nói hàn huyên một giờ đồng hồ, lúc tách ra, hai người đều cảm thấy có chút nuối tiếc. Hai người cùng nhau trao đổi số phòng kí túc xá, lại lưu luyến không muốn tách rời. Vu Quần thật sự cao hứng có thể cùng Hà Thượng Diễm gặp lại, sau khi kỳ thi Sinh học cấp Quốc gia kết thúc, Vu Quần đã đem Hà Thượng Diễm trở thành mục tiêu phấn đấu của mình. Vượt qua hắn chính là mục tiêu Vu Quần đặt ra, Vu Quần nghĩ thầm, ba năm cấp ba này, cuộc sống của cậu sẽ rất thú vị đấy.
Vu Quần vui vẻ đi về phòng học, không hề hay biết bộ dạng mặt mày hớn hở của cậu đã sớm rơi vào con ngươi khát máu y hệt dã thú của Trần Phi.
Vu Quần trở lại phòng học đã thấy Trần Phi an ổn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, con ngươi lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Vu Quần cúi đầu xuống, hơi cắn môi, rì rì trở lại chỗ ngồi của mình, Vu Quần không dám ngẩng đầu nhìn Trần Phi.
Tần Giai Giai nhìn Vu Quần tiến đến, có chút không có ý tứ cúi đầu xuống, đợi đến lúc Vu Quần ngồi xuống vị trí của mình, cậu có chút buồn bực nhìn Tần Giai Giai gục đầu lên bàn.
"Tần Giai Giai, cậu làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Vu Quần quan tâm hỏi thăm, Tần Giai Giai ngẩng đầu, sắc mặt trở nên phiếm hồng, cẩn thận đối Vu Quần nói ra.
"Vu Quần, cái kia, cậu cùng Trần Phi rất thân thiết sao? Có phải hai người chung phòng trong kí túc xá không?"
Nghe được Trần Giai Giai hỏi thăm Trần Phi, Vu Quần tâm thoáng lộp bộp một phát, có chút mờ mịt đáp lại.
"Ân, bọn tớ là bạn cùng phòng."
Tần Giai Giai lập tức mỉm cười nhìn Vu Quần, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng, hai tay bất an xoa xoa quần áo, rì rì xuất ra một phong thư màu hồng phấn, hai mắt thẹn thùng thi thoảng trộm liếc về Trần Phi ngồi phía sau, sau đó Tần Giai Giai nhanh chóng đem thư nhét vào tay Vu Quần.
"Cái kia, Vu Quần, cậu có thể giúp mình đem thư này chuyển cho Trần Phi được không? Cám ơn cậu nhiều á!" Tần Giai Giai nói
Vu Quần cầm thư trong tay, đầu óc vẫn có chút mê mang, thuận tiện nói một câu: "Cái này tính là yêu sớm đi!"
Tần Giai Giai đỏ bừng cả mặt nhìn Vu Quần, Vu Quần ngu ngơ nhìn lại Tần Giai Giai. Nghĩ đến Giai Giai xinh xắn đáng yêu cùng Trần Phi đứng một chỗ, sợ là sẽ giống như chim nhỏ nép vào khiến mọi người đều hâm mộ a!
Vu Quần đáp ứng, đem phong thư nhét vào sách của mình, sau đó vài ngày, Vu Quần không có đem phong thư lấy ra, bởi vì, cậu không có cơ hội. Trần Phi buổi tối trở về đều vô cùng muộn, hơn nữa dù cho ban ngày Trần Phi ở ký túc xá hai người cũng không cùng nhau nói chuyện. Vu Quần một lần nữa cho rằng Trần Phi lại buông tha chính mình rồi, ý nghĩ như vậy khiến Vu Quần cảm thấy đột nhiên thật khó chịu.
Vu Quần có đôi khi cũng sẽ buồn bực, Trần Phi hiện tại vẫn chỉ là một học sinh trung học, buổi tối đều không bao giờ thấy đến thư viện tự học, hắn là đang làm cái gì a? Tần Giai Giai phó thác thư tình cho Vu Quần, Vu Quần lại một mực không tìm được cơ hội đưa cho Trần Phi. Kỳ thực cũng không phải không có cơ hội, chỉ là mỗi lần quay mắt về phía Trần Phi đều thấy bộ dạng lạnh lùng của hắn, Vu Quần thật sự không dám bước lên đưa thư cho hắn. Vu Quần sợ hãi cặp mắt không chút tình cảm nào của Trần Phi, chỉ cần nhìn đến cậu sẽ lại đau lòng. Thẳng đến ba ngày sau, khi tự học vào buổi tối, Tần Giai Giai vụng trộm đưa cho Vu Quần một tờ giấy nhỏ, hỏi xem Vu Quần đã gửi phong thư đi chưa.
Vu Quần trầm tư một lát, cuối cùng vẫn đáp lại Tần Giai Giai, tối nay cậu sẽ giúp cô tìm cơ hội chuyển thư cho Trần Phi. Tám giờ tối, Vu Quần thu thập sách vở, định ly khai phòng học, đi tìm Hà Thượng Diễm. Kể lần gặp mặt tình cờ kia, Vu Quần cứ ba ngày đều đi tìm Hà Thượng Diễm để hỏi bài, nhưng là, Vu Quần bình thường cũng đều sau tám giờ mới đi, cậu sẽ đi sớm, sẽ quấy rầy Hà Thượng Diễm học tập.
Vừa ôm sách vở đi khỏi phòng thực học, liền chứng kiến Trần Phi đang hướng bên này đi đến. Nhìn thấy Trần Phi, Vu Quần thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng, Vu Quần thấy Tràn Phi đi đến phòng học vào buổi tối. Vu Quần vuốt vuốt phong thư trong túi áo, hai tay hơi co lại. Trần Phi nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng, giống như không nhìn thấy Vu Quần ở cửa phòng học. Vu Quần tâm co rút một cái, ngay vào thời điểm Trần Phi đi lướt qua, Vu Quần vội kéo Trần Phi một cái. Trần Phi mặt mũi phủ đầy băng sương, không rõ ràng cho lắm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ chặt lấy mình.
Vu Quần hơi cúi đầu, thò tay móc ra phong thư. Trần Phi nhìn thấy phong thư trong tay Vu Quần, ánh mắt sáng ngời.
"Cái này, đưa cho anh."
Vu Quần đều không đợi Trần Phi nói cái gì, đem phong thư đưa hắn xong liền chạy đi. Trần Phi cầm thư, biểu tình băng sương trên mặt hòa hoãn đi không ít, đem thư cẩn thận nhét vào trong túi, tâm tình thật tốt tiến vào phòng học. Hắn đã sớm biết nhóc con nhất định sẽ hướng mình xin lỗi, sau đó lại vui vẻ nhào vào ngực mình, vừa ôm hắn vừa nói cậu biết cậu sai rồi!
Tần Giai Giai nhìn thấy Trần Phi đi vào phòng học, mặt lập tức hồng triệt để, bởi vì vừa rồi cô trông thấy Vu Quần đã đem thư nhét vào tay Trần Phi rồi. Tần Giai Giai cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích Trần Phi, có lẽ là từ ngày đầu tiên khai giảng a! Trần Phi cao lớn anh tuấn, gương mặt lại luôn lạnh lùng băng sương, nghĩ đến Tần Giai Giai tim liền đập rộn lên. Dù cho Trần Phi bình thường luôn lạnh lùng không hiểu ý người, nhưng là, trên người của hắn tựa hồ tồn tại một loại khí chất hấp dẫn người khác, giống như, bên trong vẻ lạnh lùng cất giấu một tâm hồn cô đơn!
Tần Giai Giai trời sinh tính cách luôn thẹn thùng, nhưng là, đối mặt với người mình thích cô lại lấy hết dũng khí để tỏ tình. CÔ hiểu rõ, hiện tại mới học cấp ba, nói chuyện yêu thương không tốt, nhưng là, cô không có cách nào không chế tâm tình của chính mình. Có lẽ là vì Trần Phi trên người toát ra tin cậy khiến cô cảm giác an toàn! Cuối cùng, cô cũng quyết định hướng Trần Phi tỏ tình, nhờ Vu Quần đưa một phong thư. Trần Phi tiến vào phòng học liền thấy bạn ngồi cùng bàn Vu Quần cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn mình, Trần Phi buồn bực nghĩ đến, trong phòng học có nóng đến như vậy ư, nữ sinh kia đều nóng đến đỏ cả mặt.
Trần Phi được Vu Quần đưa cho lá thư này khiến cho tâm tình tốt lên nhiều lắm, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối bạn bè tốt ngồi cùng bàn với Vu Quần khẽ gật đầu một cái. Tay bỏ vào túi sờ mặt của phong thư bên trong, nghĩ đến cái này là Vu Quần viết cho hắn, Trần phi có chút không chờ được.
Thật muốn biết Vu Quần bé thỏ trắng kia vì mình biết ra những lời lẽ gì, chẳng lẽ là một chút lời tình cảm khó nói... Trần Phi nghĩ đến Vu Quần hai mắt đỏ bừng, bộ dạng thỏ trắng nhút nhát, bờ môi chu ra câu dẫn, vài ngày trước đối mình gào thét cáu kỉnh, nói chán ghét đồng tính luyến ái. Trần Phi trong lòng thở dài, bé thỏ trắng vì sao lại không tự nhiên như vậy, cứ trung thực mặt hướng mặt đối mình xin lỗi, thuận tiện dâng môi lên hôn mấy miếng là tốt rồi mà! Như thế nào còn phiền phức viết thư hướng mình xin lỗi a! Bất quá, Vu Quần làm như vậy, Trần Phi cũng thực thích.