– Băng Video về Trần Vũ –
Chu Duật nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng của Trần Vũ.
Khi cô không cười, đôi mắt tròn xoe như nai con chạy vào khu rừng, nhìn xung quanh rồi lại kiên định chạy về phía có ánh sáng mặt trời.
Khi cô cười, cô giống như nai con kia nhảy vào suối nước.
Mặt suối gợn sóng lăn tăn, phản chiếu khuôn trăng tròn vành vạnh.
Yết hầu Chu Duật lên xuống, anh dời tầm mắt.
“Mấy việc sửa sang này rầy rà lại lôi thôi, trước đây Hứa Tố không làm cùng cậu à?”
Lúc này Trần Vũ mới sực nhớ ra Hứa Tố.
Chắc do gần đây cô bận quá, chưa nhớ đến anh ta lần nào.
“Lúc sửa sang, anh ta rất bận.”
Chuyện “không nhớ Hứa Tố” khiến trong lòng Trần Vũ có cảm giác nhẹ nhõm không hiểu được.
Cô cố tình tăng khối lượng công việc của mình lên, ngoài vì học sinh ra thì còn là vì công việc bận rộn, theo thời gian quên mất Hứa Tố.
Thì ra cũng không khó như vậy.
“Ừm, tớ không bận, có việc gì cứ tới tìm tớ.”
“Xình xịch, xình xịch…”
Tiếng sửa chữa kè kè bên cạnh.
Sau đó, câu nói kia của Chu Duật dường như bị tiếng khoan lấn át, nhưng lại giống như không có, có lẽ Trần Vũ vẫn nghe được.
Nói là hôm nay sẽ đập tường, nhưng thực tế đã làm từ trước rồi.
Nếu tiếp tục thi công, âm thanh ầm ĩ sẽ ảnh hưởng tới người dân.
Người sửa chữa luôn nhớ rõ tiến độ, muốn đập nhiều hơn một lát nữa.
Chu Duật chỉ đồng hồ, nói bọn họ ngày mai lại đến.
Người sửa chữa nhìn khuôn mặt Chu Duật, thở ra một câu từ cổ họng: “Được rồi, vậy ngày mai chúng tôi đến sớm hơn một chút.”
Trần Vũ không cần nhúng tay, anh đã giúp cô giải quyết xong chuyện sửa sang này.
Trần Vũ nhớ tới lần sửa sang trước, ấn tượng để lại nhiều nhất là sự khó khăn, không giống như lần này, hông ướt át bẩn thỉu.
Sau sáu giờ, trong phòng chỉ còn lại cô và Chu Duật.
Sau khi khoá cửa thật kỹ, hai người đi xuống tầng một thì thấy trong ngăn tủ không còn hộp quà nào.
Trần Vũ còn nhận được hai tờ giấy và ba tấm bưu thiếp.
“Chào mừng hàng xóm mới!”
“Quà rất đẹp, cảm ơn hàng xóm mới của chúng ta.”
Trần Vũ nhìn tấm tiệp, khoé môi cong lên nở nụ cười.
Chu Duật nhìn cô, cũng không kìm được lòng mà nở nụ cười,
Đột nhiên Trần Vũ bất ngờ quay lại, Chu Duật không kịp cất nụ cười của mình đi.
Cô ngạc nhiên, hỏi anh: “Chu Duật, cậu đang cười gì thế?”
Chu Duật nhìn cô: “Chiều nay ăn gì đây?”
—
Chỉ cần nấu cơm với Chu Duật, trong nháy mắt Trần Vũ không hơn kém gì người làm công.
Chu Duật nói anh muốn về nhà một chuyến, sau đó trở lại với một gói đồ to trên tay.
Trần Vũ tò mò, hỏi đó là cái gì.
Chu Duật cười, không nói.
Anh thuần thục đeo tạp dề, con thỏ nhỏ giơ cái đuôi trắng mịn lên, đung đưa hết bên này đến bên kia.
Chu Duật rửa sạch nguyên liệu nấu ăn xong, cắt nhỏ và thái lát chúng.
Trần Vũ khăng khăng cho rằng tài năng nấu ăn của cô chắc chắn có đất dụng võ.
Chu Duật thuận tay lấy cái thìa trên nóc xuống đưa cho cô.
“Vậy cậu đổi ca cho tớ một lát.”
Từng là đầu bếp, bây giờ có thể làm ngang với máy móc.
Khi Chu Duật cắt thái, nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của anh được thể hiện rất rõ ràng.
Thớt gỗ thái rau xong phải rửa qua một lần trước rồi mới thay một loại rau khác.
Bó rau xanh mượt qua tay anh có thể coi là tác phẩm nghệ thuật.
Trần Vũ có thể liên tưởng đến việc lồ ng tiếng hậu kỳ: Đôi tay như ngọc này đang nấu rau, những chiếc lá non mềm trong tay anh trở nên sống động hơn, rắc thêm hai ba hạt muối tinh…
Chu Duật nhận lấy chiếc muôi trong tay cô, lửa bùng lên, kèm theo đó là mùi tươi mát của rau xào.
Rau xanh không cần xào quá lâu, sau ba lần dầu nóng trong chảo là có thể ăn được.
Xanh tươi ướt át, vị muối tỏa ra hương thơm của rau dưa.
Một đ ĩa rau nhỏ đặt ở trong tay Trần Vũ, Chu Duật cúi đầu nhìn cô: “Ra sô pha ngồi một lát đi.”
Sau “yên bề gia thất”, Trần Vũ lại nhớ đến một thành ngữ.
“Đảo khách thành chủ”.
Mùi trong phòng bếp ngày càng nồng.
Trần Vũ đang đợi chờ cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, phía sau tấm kính, Chu Duật đang đang bưng một đ ĩa sườn xào chua ngọt.
Anh cụp mắt xuống, chăm chú đổ nước sốt trong nồi lên miếng sườn trên cùng trong đ ĩa rồi đặt nồi xuống, rửa sạch tay, lau khô bằng khăn trong phòng bếp.
Anh bốc một nhúm muối tiêu theo lý thuyết không nên nếm thử gia vị, mà rắc chúng thành hai, ba lần.
Chu Duật bưng chiếc đ ĩa lên, nhìn Trần Vũ đằng sau tấm cửa kính.
Trần Vũ mở cửa ra, Chu Duật khẽ cười một tiếng, không đưa đ ĩa sườn xào chua ngọt cho cô mà tự mình đặt lên bàn ăn phòng khách.
Mùi ngày càng đậm, Chu Duật bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy Trần Vũ đang hít hà hưởng thụ.
“Trần Vũ, chúng ta không chơi đồ gỗ.”
Chu Duật lấy đũa từ trong tủ khử trùng ra, rửa một lần, sau đó lại nhúng qua nước ấm rồi mới đưa đũa và bát cho Trần Vũ: “Đói thì ăn trước đi, còn bát canh nữa.”
Trần Vũ lắc đầu: “Đã làm phiền cậu rồi, sao có thể ăn trước được nữa?”
“Nhân lúc còn nóng nếm thử mùi vị xem.”
Chu Duật nhìn cô, Trần Vũ chỉ dùng đũa gắp một miếng sườn, cắn một miếng, rồi lại như chưa nếm được vị, tiếp tục cắn một miếng nữa.
Sau đó cô nhìn Chu Duật: “Ăn ngon hơn đồ đầu bếp căn tin của cậu nấu.”
Chu Duật: “Tớ xem như đó là lời khích lệ.”
Sườn non béo béo, ngọt vị mận quen thuộc.
Trần Vũ nghĩ chắc là trùng hợp: “Chu Duật, cậu hỏi đầu bếp căng tin công thức của món này sao?”
“Là tớ đưa công thức cho bọn họ.”
“Hả?”
Chu Duật vào phòng bếp, Trần Vũ sửng sốt một chút, đi vào theo.
Chu Duật đang nấu một nồi canh cà chua trứng nhỏ, cà chua nhiều trứng ít, nhất định có vị hơi chua.
Người khác thích ăn nhiều trứng, nhưng Trần Vũ lại thích ăn trứng ít, cà chua nhiều.
“Hồi nhỏ tôi thường xuyên ăn món này.” Chu Duật giải thích: “Lớn rồi thì tự mình nấu.”
Vốn dĩ Trần Vũ còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị nén xuống.
Quá khứ của Chu Duật, bọn họ đều biết thời niên thiếu của anh không quá tốt đẹp, nhưng hồi nhỏ như thế nào, anh không nói, bọn họ sợ làm anh tổn thương nên cũng chưa bao giờ hỏi.
Một khi Trần Vũ muốn giấu cảm xúc tâm tình của mình, người thân thiết với cô cũng không thể nhận ra không vui hay không vui.
Nhưng khi cô thẳng thắn lại khiến người ta nhận ra rất dễ dàng.
Chu Duật nhìn