Thời gian hàn huyên tâm sự luôn trôi qua rất nhanh, gió lạnh ban đêm cũng bắt đầu từ từ nổi lên.
Chu Duật cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Trần Vũ.
Trần Vũ bị mùi hương mát lạnh còn sót lại của anh bao quanh, cô ngẩng đầu khỏi áo khoác rộng: “Tớ không lạnh.”
“Có một loại lạnh gọi là…” anh dừng một chút rồi nói: “Bạn bè nghĩ rằng cậu đang lạnh.”
Trần Vũ: …
Ngoài vườn hoa thổi tới một cơn gió mạnh, lúc này đúng là thực sự cảm thấy lạnh.
Trần Vũ không nhịn được bật cười.
Trong mắt Chu Duật cũng mang theo ý cười, thấy Trần Vũ cười đến đầu vai run rẩy, áo khoác cũng sắp rơi ra, vì thế anh lập tức cúi xuống hành lang, khom lưng, ngón tay nắm lấy áo khoác ngoài của cô buộc chặt lại.
Hành lang cao chừng nửa bắp chân anh, nhìn từ góc độ này, Trần Ngộ càng thấp hơn so với trước.
Cô ngẩng đầu lên, cằm nhỏ nhắn, đôi môi ẩm ướt.
Anh đừng mở mắt.
Trần Vũ vươn một tay từ trong áo khoác ra, giữ chặt ống tay áo của Chu Duật: “Chúng ta trở về đi, bên ngoài có gió.”
Ống tay áo của Chu Duật bị kéo xuống nhẹ nhàng, lực độ rất nhỏ, anh cũng không nhúc nhích.
Trần Vũ dứt khoát đứng dậy, đứng thẳng người mới phát hiện rằng đứng ở trên hành lang, cô mới miễn cưỡng vừa đủ cao để nhìn thẳng Chu Duật, khả năng cô còn thấp hơn một ít.
“Chu Duật, cậu cao thật cao đấy!.”
“1m89.”
Trần Vũ trợn tròn mắt, theo bản năng nói: “Vậy cậu dậy thì rất thành công đó.”
Chu Duật nói chuyện với cô, thời điểm học trung học cơ sở anh mới cao đến 1m6, nên cô không thể nhớ điều đó cũng là bình thường, chàng trai mười tám tuổi sẽ còn cao thêm.
Khi nói lời này ra, Trần Vũ mới cảm thấy lời nói này có một ý nghĩa khác, nhưng Chu Duật có lẽ sẽ không nghĩ đến.
Chu Duật đứng trên hành lang, lập tức cao hơn nhiều so với cô, vẻ mặt anh bình thản, hiển nhiên là nghĩ ngay thẳng, không để câu nói vừa rồi ở trong lòng.
“Trả cậu áo khoác này, cũng không còn bao xa.”
“Chờ trở về rồi trả lại cho tớ.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Minh Dương đang nói chuyện điện thoại.
Hơn nữa càng ngày càng gần, từ cửa cầu thang đã có thể thấy cằm anh ta lộ ra.
Nhưng hiện tại, áo khoác trên người Chu Duật đang ở trên người Trần Vũ rất rõ ràng, trông có vẻ kỳ lạ.
Trần Vũ vươn tay muốn cởi áo khoác ngoài ra, nhưng lại bị Chu Duật giữ chặt cổ tay, dắt sang phòng bên cạnh.
Giọng của Minh Dương càng ngày càng lớn, tiếng guốc gỗ nện thịch thịch thịch trên sàn nhà gỗ, tiếng bước chân cũng rất rõ ràng, anh ta vẫn không chịu rời đi, cứ đứng ở hành lang gọi điện thoại.
Không ngờ sẽ gặp phải tình huống này.
Căn phòng Chu Duật đưa cô đi trốn không bật đèn.
Một khoảng tối đen như mực, chỉ có nguồn sáng từ ngọn đèn trong sân phát ra.
Trần Vũ làm việc nhớ đến lời dạy của Chu Duật.
Hàng rào giấy trong suốt, giấy có tính trong nhẹ, vừa đẹp cho một nửa ánh sáng xuyên qua.
Đáng tiếc là phần lớn ánh sáng trong sân đều bị mái hiên che mất.
Lúc này ánh sáng xuyên qua hàng rào giấy cũng rất mờ nhạt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đôi mắt, cái mũi và hình dáng của khuôn mặt.
Quá gần, trong một căn phòng mờ mịt, ở khoảng cách gần như vậy, cô bị vây quanh giữa cánh cửa giấy và Chu Duật.
Hơi thở thanh đạm trên người anh và áo khoác ngoài của anh đều như đang hợp lại quấn lấy cô.
Nó như âm thầm chui vào khe hở nơi cổ áo cô, thấm vào da thịt, xâm chiếm trái tim bé nhỏ không thể kìm chế được nhịp đập gấp gáp của cô.
Trái tim Trần Vũ đập như trống, vì để anh không phát hiện, cô cố ý thả lỏng hô hấp của mình.
Sau khi đồng tử quen với hoàn cảnh tối tăm, Chu Duật cúi đầu, có lẽ là đang nhìn cô.
Cô tránh động tác của anh một chút.
Chu Duật thả lỏng bàn tay đang cầm chặt tay cô, chỉ nắm hờ lại.
“Ừm, khi nào thì cậu ta mới đi nhỉ?” Cô khẽ hỏi, hỏi xong mới phát hiện đây là một câu vô nghĩa, làm sao Chu Duật biết được khi nào thì Minh Dương mới gọi điện thoại xong.
Hiếm khi Trần Vũ cảm thấy có chút buồn phiền.
Chu Duật lại cười rất nhẹ, anh trầm giọng nói: “Tớ hi vọng cậu ta không phải rời đi.”
Trần Vũ dừng lại, ngước mắt lên.
Lời anh nói giống như con bướm bay đậu trên làn da cô.
Một cảm giác tê dại nổi lên từ đầu ngón tay đến cổ cô.
Cô bất giác hơi rụt người lại.
Chu Duật tiến đến gần cô.
Cô lùi lại một bước theo bản năng.
Đầu vai cô không nhẹ không nặng chạm vào cửa giấy.
Anh không còn cho cô khoảng cách an toàn ấy nữa.
Thay vào đó, anh dừng lại khi cô không thể không bám sát vào cánh cửa giấy, khoảng cách quá gần.
“Chu Duật……”
Lại bị rơi vào trong không gian hẹp, Trần Vũ nhéo lòng bàn tay, nhỏ giọng kêu anh.
“Ừm.”
Yết hầu của Chu Duật trượt xuống, đáp lại cái tên trong miệng cô.
Anh khép chiếc áo khoác ngoài trên người cô lại.
Áo ngoài to rộng quá mức, giống như quấn một chiếc khăn lông bao quanh một con vật có lông xù xù, vừa tròn lại vừa giống một con thỏ con trắng.
“Được rồi, cậu đừng theo chuyện này, ngày mai tớ sẽ nói chuyện với hắn, nhưng bản thảo này cậu nhất định phải thông qua quan hệ xã giao một lần…”
Bên ngoài một cánh cửa giấy, Minh Dương vẫn đang đối thoại với một người.
Giọng nói của anh ta rất lớn, rõ ràng là rất tự tin và chắc chắn.
“Được, cứ như vậy thôi, chúc cậu năm mới vui vẻ!”
Minh Dương cuối cùng cũng cúp máy.
Trần Vũ như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.
Tiếng guốc dẫm trên sàn nhà dần dần đi xa, sau khi rẽ vào một góc rẽ thì không nghe được nữa.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Ừm.”
“Ding…”
Màn hình điện thoại di động của Trần Vũ sáng lên.
Một số điện thoại xa lạ, ai lại gọi đến muộn như vậy.
Cô còn chưa kịp nhận thì đã có một tin nhắn gửi tới trước, Chu Duật đang ở rất gần cô, ánh mắt nhìn qua liền thấy được nội dung tin nhắn.
[Là anh, Hứa Tố.
Bà xã à, cầu xin em hãy nhận cuộc gọi của anh, chỉ cuộc gọi này thôi, anh hứa sẽ không làm phiền em nữa, cầu xin em đấy.]
Giây tiếp theo, âm thanh của chuông điện thoại lại vang lên.
Trần Vũ đang định bấm nút, thì cổ tay cô đột nhiên bị người đàn ông trước mặt nắm lấy.
Điện thoại di động được anh cầm trong lòng bàn tay, nhưng anh không nâng nó lên cao hơn dù chỉ một cm.
Vẻ dịu dàng thường ngày dường như chỉ là ảo giác, anh đột ngột cường thế khiến Trần Vũ sững sờ trong giây lát.
Chu Duật đến gần cô hơn, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến mức không thể nghe thấy, nhưng khoảng cách lại càng ngày càng gần.
Nhiệt độ thiêu đốt gương mặt trong ngón tay cái của anh giống như một con dấu chuẩn xác không sai lệch mà dừng ở gần sát động mạch trên da thịt cổ tay cô, có chút nóng, có chút thiêu đốt người.
Màu đen phóng đại các giác quan cảm thụ đến vô hạn, chỉ cần một chút độ ấm là đã có thể thiêu đốt da đầu của người ta đến tê dại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm thúy như biển sâu của Chu Duật.
Anh không nhúc nhích, trừ nhiệt độ nóng rực ở cổ tay ra, thì một chút khoảng cách cuối cùng anh giữ lại kia chỉ là không khí loãng, tiếng hít thở của anh bị buộc trở nên