“Khai thật đi, bắt đầu từ khi nào.
”
Từ Văn Tĩnh khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị nói, làm tư thế bộ phận thẩm vấn yêu cầu làm rõ.
Trần Vũ không dám lừa dối luật sư Từ, một năm một mười thành thành thật thật thú nhận mọi chuyện, tranh thủ được khoan hồng.
Khi nghe được Chu Duật còn sớm hơn Hứa Tố, khi quen cô ở trường cấp hai, luật sư Từ người đã quen xem những bộ phim truyền hình đẫm máu, không khỏi thở dài kêu một câu giám đốc Chu giấu cũng kỹ thật.
“Nhưng nếu nói thế thì lúc trung học đích thực có chút dấu hiệu.
”
Trần Vũ nhớ lại một chút cười nói: “Có sao?”
Từ Văn Tĩnh nói: “Mấy câu hỏi cậu hỏi mình mà mình không biết làm thế nào đó, không phải chúng ta đi tìm Chu Duật sao?”
Trần Vũ gật đầu.
“Sau đó chẳng phải cậu ấy đã làm một quyển những câu hỏi sai cho kỳ thi cuối kỳ đúng không? Quyển tập ấy được lưu hành rộng rãi trong khóa đó?”
Trần Vũ nhớ đến quyển tập đề đó, đó là quyển tập làm Chu Duật một lần thành danh nổi tiếng khắp khóa, trở thành học thần băng sơn trong miệng các bạn học.
Dạng câu hỏi giống nhau chiếm đến 80% trong bài thi cuối kỳ, sau giờ thi môn toán, trước cửa lớp xếp hàng dài, những học sinh tận dụng tốt tập câu hỏi đã thành lập một đội để cảm ơn học thần hạ phàm đã vất vả.
“Mình lúc ấy nhận được bản sao còn nghĩ, tại sao mấy đề lại nhìn quen như vậy, tất cả những đề cậu hỏi mình hoặc mình sẽ không hỏi Chu Duật đều có ở trên đó, lúc đầu mình đơn thuần nghĩ Chu Duật là người tốt làm chuyện tốt, lấy hai chúng ta làm ví dụ, thu thập đề bài gửi cho các bạn học.
”
Tư Văn Tĩnh uống một ngụm nước: “Nhưng không phải.
”
“Cậu còn nhớ Trương Lăng ngồi bên phải mình không? Trương Lăng nói với mình rằng Chu Duật ban đầu không muốn lấy nó ra để sao chép nhưng sau đó bị bạn cùng bàn phát hiện nên mới bất đắc dĩ lấy ra, cậu ta nhìn Chu Duật toàn bộ quá trình quá trình im lặng bất lực.
”
Trần Vũ cho rằng việc chọn các chi tiết bằng kính lúp tương đương với việc ghép lại câu đố trong ký ức, nhưng câu đố này không nhất định tồn tại.
“Có thể chỉ là trùng hợp thôi.
”
“Vậy thì đổi cái khác đi, ngày thành lập trường mười năm trước Chu Duật rút thăm trúng thưởng đưa cho cậu cái móc khóa phiên bản Q, bởi vì cậu nói cậu thích thỏ con.
”
Từ Văn Tĩnh nhớ rất rõ, bởi vì thời điểm đó rất khó kiếm được móc khóa, hơn nữa mẫu thỏ con còn khó kiếm hơn, hầu hết mọi người đều nhận được khăn giấy hoặc huy hiệu có logo trường, không ngờ Chu Duật lại lấy được móc khóa con thỏ.
Từ Văn Tĩnh ngừng một chút, nói: “Hứa Tố cũng lấy một mẫu ngẫu nhiên, cậu còn nhìn thấy anh ta đưa cho Lâm Thiên.
”
Trần Vũ nhớ lại xem là móc khóa gì, Từ Văn Tĩnh híp mắt nhìn cô.
Lúc ấy Hứa Tố tặng cái móc khóa đó còn gióng trống khua chiêng, Trần Vũ lúc đấy trong thời kỳ ngây thơ yêu thầm, tức giận làm hai tờ kiểm tra tiếng Anh, mới không còn ghen tị nữa.
Sau đó Chu Duật cầm lấy móc khóa con thỏ ngồi ở bàn sau.
Cô nói: “Mình đổi cho anh ấy chiếc móc khóa hình chó con, không phải anh ấy tặng mình.
”
Từ Văn Tĩnh: “Ừ, trao đổi tín vật.
”
Trần Vũ đỏ mặt: “Không phải, khi đó không có!”
Từ Văn Tĩnh thưởng thức bộ dạng thẹn thùng của cô, cười bí hiểm: “Được, vậy lúc đó không có, nếu không, cậu đi hỏi Chu Duật khi đó anh ta có không.
”
—
Thanh toán hóa đơn xong, do ăn quá nhiều nên sau khi nói chuyện, Trần Vũ vô thức nhéo bụng mình, Từ Văn Tĩnh nhướng mày: “Có?”
Trần Vũ: “Hả?” Không hiểu nhìn cô ấy.
Từ Văn Tĩnh: “Của Chu Duật?”
Trần Vũ phản ứng lại cả lỗ tai đỏ lên.
“Không có! Bạn học Từ Văn Tĩnh, xin hỏi sao hiện tại cậu lại thế này, Trần Nhất Gia dạy hư cậu rồi có phải không?”
Từ Văn Tĩnh đẩy kính, vẻ mặt đau khổ: “Dù sao có người có bạn trai rồi cũng không nói cho tôi một câu, lỡ đâu có thì sao.
”
Trần Vũ thở dài: “Nếu có thì đó cũng là con của ẩm thực Tứ Xuyên, không phải tiết vịt ba chỉ bò thì là cá luộc.
”
“Được rồi.
” Từ Văn Tĩnh đặt túi vào trong tay Trần Vũ: “Mình đến vùng đất luân hồi kia trước khi về nhà đã, lần sau sẽ không ăn món cay Tứ Xuyên nữa.
”
Trần Vũ đứng cạnh thang cuốn đợi Từ Văn Tĩnh, thuận tiện gửi hai tin nhắn.
Sau đó thấy Từ Văn Tĩnh đi ra với bộ dạng đừng quấy rầy tôi, luật sư Từ bình thường đi trên đường cũng có biểu cảm này nhưng Trần Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra cô ấy không vui.
“Làm sao vậy?”
Từ Văn Tĩnh nói: “Không sao.
” Cô ấy cầm túi xách của mình, nắm tay Trần Vũ đi trực tiếp đến thang máy: “Trực tiếp đi thang máy đi.
”
Trần Vũ để mặc cô ấy kéo đi, suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh hỏi: “Cậu không phải là gặp phải người đáng ghét đó chứ?”
“Không có.
”
Từ Văn Tĩnh kìm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Trần Nhất Gia đến rồi, nhanh lên.
”
Trần Vũ nghiêng đầu nhìn cô ấy, Từ Văn Tĩnh càng bình tĩnh thì tâm trạng càng tệ, cô nắm tay Từ Văn Tĩnh: “Bạn học Từ, luật sư Từ? Em gái Văn Tĩnh? Tiểu Tĩnh…”
Ngay khi Từ Văn Tĩnh chuẩn bị cười ra tiếng, thì giọng nói của Trần Vũ chợt dừng lại.
Từ Văn Tĩnh nhìn cô, Trần Vũ từ từ đứng thẳng dậy, nhìn theo ánh mắt của cô, Hứa Tố cùng Lâm Thiên đang đi cùng nhau, Hứa Tố đang cúi đầu xem điện thoại, Lâm Thiên thì đang khóc sướt mướt, từng bước đi theo sau anh ta.
Từ Văn Tĩnh nhịn không được thầm rủa trong lòng.
Lúc nãy rửa tay xong đi ra, nhìn thấy cặp đôi này, nhất thời bụng càng đau hơn, hận không thể phun hết đồ ăn Tứ Xuyên vừa ăn ra, nên vừa nãy mới vội vàng kéo Trần Vũ đi.
Không ngờ vẫn bị Trần Vũ nhìn thấy.
Từ Văn Tĩnh: “Chỗ này nối với tòa nhà văn phòng, họ có thể ở đây làm việc.
”
Trần Vũ suy nghĩ một chút, nhìn thấy hai người họ rẽ rồi đi tới đây, liền nói: “Hai người họ ở với nhau thật xứng đôi, ở cùng một chỗ vẫn tốt nhất, đừng gây họa cho người khác.
”
Từ Văn Tĩnh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, việc Chu Duật lừa Trần Vũ vào tay mình mà không nói cho người khác biết cũng không đáng nhắc tới.
Cô ấy vỗ vai Trần Vũ nói: “Không sai.
”
Hứa Tố dường như nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó tăng tốc độ chạy chậm đến, nhưng khi anh ta đên cửa thang máy thì người đã không thấy đâu.
Con số màu đỏ trên thang máy vừa nhảy số, trái tim của Hứa Tố đột nhiên đập mạnh, có lẽ nào, có lẽ là cô?
Lâm Thiên ở phía sau gọi anh ta mấy lần, Hứa Tố khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng đi thang cuốn xuống.
Vất vả chạy xuống tầng một, thì anh mới tới vừa rồi hai người đi cùng nhau, chẳng lẽ người kia là Từ Văn Tĩnh? Chẳng lẽ Từ Văn Tĩnh lái xe?
Trước mắt là cổng của trung tâm thương mại, bên cạnh là thang cuốn đến tầng hầm để xe.
Bên ngoài trời đang mưa nhỏ.
Hứa Tố nhanh chóng chạy xuống thang cuốn, vừa chạy vừa nói nhỏ “Xin lỗi” với người đứng cạnh.
Anh ta còn không biết mình chạy tới vì cái gì, anh ta rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, trải qua chuyện hôm nay, ngày mai anh ta liền có thể không chút gánh nặng nào theo đuổi Trần Vũ, nhưng mà trong khoảnh khắc này anh ta không muốn đợi nữa, anh ta muốn gặp cô ngay giây phút này.
Trong hầm để xe, lúc này vẫn chưa muộn hẳn mà nhà để xe đã chật kín chỗ đậu.
Người Hứa Tố cao, anh ta bèn nhìn