Hai tháng trước Chu Duật đã chuẩn bị tuần trăng mật trên đảo.
Lần này hòn đảo nằm ở một trong những Maldives, đặc điểm lớn nhất là rất ít người, cho dù quản gia không xuất hiện, trên bờ biển cũng có thể chỉ có hai người bọn họ.
Bởi vậy, Trần Vũ có đủ loại áo tắm.
Trọng điểm chính là sếp Chu đã chọn bằng cả trái tim.
Trần Vũ bị Chu Duật ôm vào lòng, nhéo mặt anh: “Bạn học Chu Duật, chúng ta là đi chơi nước, không phải…” Không phải cái gì, thì trong lòng Chu sói đuôi to biết rất rõ.
Người ăn mặc chỉnh tề không hề cảm thấy xấu hổ, còn cười thuyết phục cô: “Chọn nhiều áo tắm một chút, lo trước khỏi họa.
”
Thật sự là lo trước khỏi họa.
Bên cửa sổ của biệt thự trên đảo, Trần Vũ vừa thay áo tắm đã bị con sói đuôi to tóm lấy, anh một tay móc lấy một cái, dây buộc bị nới lỏng ra.
Những nụ hôn dồn dập rơi xuống làn da mỏng manh của cô, bộ áo tắm đẹp đẽ dường như chỉ để làm vật trang trí, bởi cái gọi là thực dụng đã bị nhàu nát trong tay ông chủ Chu.
Anh muốn cô quấn lấy anh với đôi chân xinh đẹp của cô.
Sau lưng cô là tấm kính phơi nắng ấm áp, trước mặt cô là Chu Duật đang cúi đầu nuốt chửng cô, cô ngẩng cao cổ, cắn chặt môi để phục vụ sự ph óng đãng mạnh mẽ của anh.
Tiếng nức nở nho nhỏ như động vật nhỏ bị tiếng sóng lấn át, Chu Duật khuôn mặt dịu dàng, nhưng động tác lại cực kỳ hèn hạ, anh nói phải ngoan, muốn cô xem mình có năng lực như thế nào, Trần Vũ xấu hổ đến mức chỉ biết túm tóc anh, rồi nặng nề dập dềnh trên sóng biển.
Chu Duật ôm chặt lấy cô, ánh mắt bao trùm lấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, cô thật xinh đẹp.
Một bài hát vừa dừng lại.
Mái tóc dài mềm mại xõa trên xương b ướm trắng, đường cong uyển chuyển như trời ban, Chu Duật vừa cầm nước về, nhìn cô thì nhịn không được ôm lấy cô.
Trần Vũ uống từng ngụm nước nhỏ, nụ hôn trên lưng cô dần trở nên mãnh liệt hơn.
Chiếc chăn lụa tuột khỏi lưng cô, vừa rơi xuống eo cô, Chu Duật thành kính hôn lên môi cô, từ bờ vai trắng nõn chậm rãi di chuyển, nụ hôn thanh khiết, không vướng chút tạp chất.
Nhưng Trần Vũ bị hôn không thể ngăn được những cơn ngứa nhẹ, cô thì thầm tên anh.
Cô gọi anh, anh liền đáp lại.
Thanh âm.
Thanh âm vẫn trong trẻo như nước, giống như đang làm chuyện vô cùng thuần khiết, bởi vì nụ hôn này quả thật mỏng manh như cánh ve sầu.
Mãi cho đến khi nghe thấy giọng không thể chịu đựng được của cô, Chu Duật vẫn không buông cô ra.
Anh chạm vào nơi đáng yêu của cô, nhìn bộ dạng mê ly của cô, giống như nữ thần bị kéo xuống từ tế đàn, xinh đẹp không thể tả, anh thích nhìn cô say mê anh, thích cô gọi anh hết lần này đến lần khác khi đ ộng tình, trong đôi mắt của cô tất cả đều là anh, và anh có thể cho cô mọi thứ.
Cho đến khi cô sắp khóc, cô vẫn giữ chặt lấy anh, đôi mắt ướt đẫm dán chặt vào anh, cầu xinh anh.
Chu Duật hôn lên môi cô, nặng nề đáp ứng yêu cầu của cô.
Trong lúc chạm vào vành tai và thái dương nhau, Trần Vũ người thích nghịch nước, dù ở trên bờ hay dưới biển, đá ngầm, bồn tắm, gương——nói tóm lại, mỗi khi nói không thể, cô lại dịu giọng gọi tên anh giữa tiếng cười của anh, rồi anh thì thầm điều gì đó vào tai của cô.
Anh thích cô gọi ‘chồng’, sau mỗi lần gọi anh cũng gọi là ‘vợ’ bằng một giọng trầm khàn đặc.
Họ tan chảy vào nhau, thân mật khăng khít.
—
Sau kỳ nghỉ bảy ngày, Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, cô đã làm tất cả những điều đáng xấu hổ ở một nơi tuyệt đẹp như vậy!
Liếc nhìn người đàn ông dịu dàng lịch lãm, tràn đầy sức sống bên cạnh cô, cô thở dài, sắc đẹp thật dễ làm người ta lầm lạc.
Quay trở lại thực tế từ kỳ nghỉ trong mơ.
Cô giáo Trần tận tâm giảng dạy những bông hoa của tổ quốc, còn ông chủ Chu cũng tiếp tục đóng góp cho sự phát triển của những con chip cho tổ quốc.
Đến cuối tuần, Chu Duật dẫn Trần Vũ đến vùng ngoại ô, Trần Vũ nghĩ rằng Chu Duật sẽ đưa cô đi trải nghiệm hái quả trong trang trại, nhưng cô không ngờ sẽ thấy một biệt thự vườn nhỏ.
Chu Duật chân thành nói rằng nó đã được sửa lại theo bản phác thảo lúc còn ở cấp ba.
Trần Vũ sâu sắc nghĩ Chu tổng quá khiêm tốn rồi, theo như bản thảo đầu tiên của cô, thì trông giống như một ngôi nhà tranh, thậm chí không thể so sánh với một góc của ngôi biệt thự này được!
Giàn nho được đặt trong vườn, bên ngoài còn có tiếng nước chảy róc rách, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày dự sinh của Văn Tĩnh.
Khi bác sĩ bước ra thông báo tin vui, người nhà của Văn Tĩnh cùng Trần Nhất Gia đều cực kỳ vui.
Là một bé gái đặc biệt dễ thương.
Cô bé có một đôi mắt dài, khi ngủ rất ngoan ngoãn, nhưng khi tỉnh dậy thì sẽ khóc rất to, Trần Vũ chỉ dám chạm vào ngón tay út của cô bé sau khi rửa tay, trẻ con mới sinh rất mềm, mọi thứ đều nhỏ bé như vậy.
Từ Văn Tĩnh đưa con vừa ăn no cho cô, Trần Vũ cẩn thận nhận lấy, cả người đứa nhỏ đầy mùi sữa, nhỏ như vậy, mắt hẳn là còn chưa nhìn được người, nhưng tay sẽ nhẹ nhàng cầm lấy quần áo trên người cô.
“Tư thế ôm thật chuẩn.
” Từ Văn Tĩnh khen.
Cô bé khóc lóc trong lòng Trần Nhất Gia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay như cái nôi của Trần Vũ, đồng chí Trần Nhất Gia mới được thăng chức bây giờ không chỉ thê nô mà còn cuồng con gái, cảm thấy vô cùng ghen tị với điều này.
Còn nghiêm túc học hỏi cô giáo Trần cách ôm cô bé sao cho cô bé thấy thoải mái.
Trong mắt Chu Duật đều là bộ dạng Trần Vũ ôm con gái của người khác, nếu họ có con, Trần Vũ cũng sẽ ôm con họ như vậy, anh sẽ làm đồ ăn bổ cho đứa nhỏ, buổi tối đứa nhỏ quậy, anh sẽ ôm đứa bé, không cho đứa bé làm phiền người mẹ vất vả.
Trần Vũ