Nhắc tới cũng khéo, vừa mua nhẫn xong về đến nhà thì Tống Phất Chi nhận được điện thoại của ba mẹ..
Kể từ lần Tống Phất Chi chủ động tìm bà giáo Vương xin wechat của Thời Chương, hai ông bà rất ít khi kiểm tra tiến độ của bọn họ, biết rằng họ cần thời gian tìm hiểu nhau. Việc Tống Phất Chi chủ động xin số liên lạc chp thấy y có hứng thú, không cần gặng hỏi quá nhiều.
Đến bây giờ đã qua rất lâu, bà Vương cảm thấy nên hỏi tiến triển một chút.
Trước khi gọi điện thoại, bà giáo Vương còn đánh cược với bác sĩ Tống, ông Tống là kiểu người lạc quan, ông đoán Tống Phất Chi và Thời Chương có mối quan hệ tốt, phỏng chừng sắp tiến tới quan hệ yêu đương. Vương Huệ Linh trợn trắng mắt, nói biết đâu Tống Phất Chi lại không thích người ta, đã sớm chuồn rồi.
Tống Phất Chi nhấc máy, nghe Vương Huệ Linh hỏi thẳng: "Gần đây có liên lạc với Thời Chương không?"
Tống Phất Chi nói: "Có liên lạc."
Chà, ông Tống nhỏ giọng hoan hô, mặt tràn đầy nụ cười đắc ý.
"Ờ." Bà giáo Vương đáp một tiếng ngắn ngủn, ánh mắt rõ ràng dịu đi rất nhiều, sau đó hỏi: "Xác định quan hệ rồi à?"
Hỏi xong câu này, hai ông bà gần như dán tai lại với nhau, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của con trai.
"Coi như đã xác định rồi." Tống Phất Chi nói.
Khi chính tai mình nghe được câu trả lời, đôi vợ chồng già đều sốc không nói nên lời.
Con trai bọn họ không yêu thì thôi, một khi yêu rồi thì tốc độ kinh người.
Không đợi bọn họ kinh ngạc xong, chợt nghe Tống Phất Chi nói tiếp: "Chúng con định kết hôn. Chuyện này đã quyết định rồi, ngày thì chưa định."
Bà giáo Vương trợn to hai mắt, ông Tống há miệng nửa ngày chưa khép cằm lại.
Không phải quan hệ tình nhân, mà là quan hệ hôn nhân.
"Các con quyết định cái gì... Sao lại quyết định nhanh như vậy..." Ông Tống nói năng lộn xộn.
"Chúng con đã mua nhẫn chiều nay." Tống Phất Chi nói.
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Tống Phất Chi bổ sung: "Vàng."
Sau một lúc lâu mới nghe được giọng nghiêm túc của Vương Huệ Linh: "Các con nghiêm túc dấy à?"
"Nghiêm túc." Tống Phất Chi nói, khẽ cười một tiếng: "Con đã nói rồi, gặp được người thích hợp con sẽ kết hôn."
"Ừ, ừ."
Ông Tống cũng lại gần: "Vậy khi nào hai đứa cùng về nhà ăn cơm? Đây là chuyện lớn đấy."
Kết hôn thực sự phải để cha mẹ xem qua, Tống Phất Chi nhanh chóng đồng ý: "Được, con sẽ hỏi khi nào anh ấy có thời gian."
"Chủ nhật này mẹ muốn cùng chị em ra ngoài ngắm hoa." Vương Huệ Linh đã bình tĩnh lại, bắt đầu nói thời gian rảnh của mình: "Vậy thứ bảy tuần này đi, sau đó mỗi cuối tuần đều được, trước một ngày nói cho mẹ biết, mẹ và ba con mua ít đồ ăn ngon."
"Dạ." Tống Phất Chi đồng ý.
Cúp điện thoại của ba mẹ, Tống Phất Chi ngay lập tức gửi tin nhắn cho Thời Chương, hỏi hắn thứ bảy có rảnh không, có muốn cùng y về nhà ba mẹ ăn cơm hay không.
Thời Chương nhận được tin nhắn này khi đang cùng Đồng Đồng thảo luận về trang điểm cho video Triển lãm Manga, chi tiết từ việc đánh phấn mắt đậm bao nhiêu, son môi có nên đánh nhiều lớp hay không.
Tin nhắn của Tống Phất Chi vừa đến, nhìn thấy mấy chữ "nhà ba mẹ", cơ bắp cả người Thời Chương đột nhiên căng thẳng, bảo Đồng Đồng chờ một chút.
Thứ bảy là ngày hắn hẹn quay video , thời gian này đã bị thay đổi một lần rồi.
Thời Chương suy nghĩ một lúc, sau đó nhắn tin hỏi cô gái phụ trách, hỏi cô có tiện đổi thứ bảy thành chủ nhật không, không tiện cũng không sao, thật sự là ngại quá.
Cô gái trả lời rất nhanh, nói được, lịch quay phim vào chủ nhật đã bị hủy bỏ, vừa vặn có thể đổi thành anh Bạch Tuộc.
Thời Chương lại nói vài câu làm phiền mọi người rồi, nói đây là lần cuối cùng thay đổi lịch trình. Cô gái đáp lại bằng một tràng cười ha ha ha.
Bạch Tuộc vẫn luôn là một nhân vật nổi tiếng rất dễ hợp tác trong giới, tuy rằng nhận đơn ít nhưng chỉ cần hắn nhận thì hai bên hợp tác rất vui vẻ.
Người này rất lịch sự và phong độ, chưa bao giờ tự cao tự đại, khiến người ta thoải mái như ngồi trong gió xuân.
Cho nên ngay cả khi Bạch Tuộc đổi thời gian hai lần cũng không sao, thương lượng trước là được. Cô gái còn quan tâm hỏi: "Anh Bạch tuộc dạo này bận thế à? Chú ý nghỉ ngơi nha anh."
Thời Chương trả lời bằng biểu cảm mặt cười.
Sau khi đổi thời gian với Triển lãm truyện tranh, Thời Chương nói với Đồng Đồng rằng hắn phải thay đổi thời gian.
Cô gái này không dễ bị lừa, Đồng Đồng nheo mắt, gửi tin nhắn thoại: "Lạ lùng thay, còn gì quan trọng hơn cosplay hả?"
Vài giây sau lại có một tin khác: "Anh Bạch Tuộc, gần đây anh có vấn đề, anh chắc chắn có vấn đề."
Thời Chương khẽ cười: "Anh có thể có vấn đề gì, anh không hề có vấn đề gì."
Đồng Đồng còn đang líu lo, Thời Chương trả lời Tống Phất Chi trước, nói với y thứ bảy hắn có thể đến.
Tống Phất Chi nói được, lại hỏi tiếp: "Tôi cần tìm thời gian gặp phụ huynh anh không?"
Đây là lễ nghĩa cần thiết, Thời Chương đi theo mình gặp cha mẹ, Tống Phất Chi đương nhiên cũng muốn hỏi đối phương.
Không ngờ Thời Chương trả lời "Không cần", câu sau chính là: "Bọn họ đã chia tay từ lâu và có cuộc sống của riêng mình. Lúc anh còn đi học."
Tống Phất Chi sửng sốt một hồi, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngược lại Thời Chương nói thẳng: "Chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại ba người nhà anh đường ai nấy đi, anh cũng không cần gửi tiền cho họ nên không tốn thêm chi tiêu nào".
Một câu hời hợt như thế nhưng cuối cùng điểm dừng chân vẫn là "Sẽ không tạo thành gánh nặng kinh tế", cho thấy tình cảm giữa Thời Chương và cha mẹ thật sự rất nhạt nhẽo.
Tống Phất Chi muốn nói vài lời, nhưng ngón tay treo lơ lửng trên màn hình, vẫn không đánh chữ.
Đối với người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, nên nhìn thoáng đã sớm nhìn thoáng, quá khứ đã qua lâu rồi, bây giờ nói ra điều gì cũng có vẻ vô nghĩa và hơi giả tạo.
Thời Chương: "Gọi điện nói chuyện nhé?"
Tống Phất Chi nói được.
Sau khi bắt máy lập tức nghe giọng nói trầm tĩnh của Thời Chương: "Xin lỗi, lúc trước không nói cho em biết tình hình gia đình anh, điều này có ảnh hưởng đến suy nghĩ của em không?"
"Suy nghĩ gì?" Tống Phất Chi hỏi.
Thời Chương nói: "Suy nghĩ kết hôn với anh."
"Không thay đổi." Tống Phất Chi đáp. "Tôi đâu phải kết hôn với họ."
Y thật sự không để ý những chuyện này.
Nói khó nghe một chút, không có cha mẹ cần giao tiếp còn giúp Tống Phất Chi bớt đi nhiều rắc rối.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.
Tống Phất Chi lặng lẽ đổi di động sang bên kia, sau đó xoa xoa lỗ tai bên vừa rồi.
Thời Chương cười như vậy làm tai y hơi tê dại.
"Vậy cuối tuần gặp nhé, anh Thời." Tống Phất Chi nói.
Thời Chương ừ một tiếng, trước khi cúp máy nói một câu: "Cảm ơn thầy Tống".
Tuy rằng Tống Phất Chi bảo Thời Chương đừng mua thứ gì, nhưng Thời Chương vẫn mang theo một hộp trà thượng hạng đến, đến ra mắt không mang gì cũng kì.
Tống Phất Chi dẫn Thời Chương lên lầu, hỏi hắn: "Anh đã gặp ba mẹ tôi rồi, không căng thẳng chứ?"
"Có chút." Thời Chương thành thật nói: "Mặc kệ bao nhiêu tuổi, ở trước mặt chủ nhiệm lớp vẫn sẽ thấy căng thẳng."
Tống Phất Chi nhếch khóe miệng, quay đầu gõ cửa: "Ba, mẹ."
Một giây sau cửa mở ra, ông Tống cười híp mắt đứng ở cửa: "Ai, tới rồi, mau vào đi. Tiểu Thời, mang đôi dép này đi."
Thời Chương khéo léo gọi một tiếng chú, nhìn thấy Vương Huệ Linh từ trong phòng bếp đi ra, lại hơi khom lưng, nói: "Chào cô Vương".
"Đã nói với Tống Phất Chi không cần em mang quà tới, biết ngay là em vẫn mang theo mà." Giọng Vương Huệ Linh đều đều nhưng ánh mắt rõ ràng rất ấm áp, nói xong quay về nhà bếp, nói vọng lại: "Thức ăn sắp xong rồi."
Bác sĩ Tống ở bên cạnh hòa giọng: "Ồ, sắp xong rồi."
Thời Chương cúi người sắp xếp lại đôi giày da vừa thay, sau khi đứng dậy vẫn cám thấy hơi mất tự nhiên, đứng cứng ngắc ở cửa.
Một bàn tay nhẹ nhàng ôm bả vai Thời Chương, nhiệt độ cơ thể và xúc cảm chạm qua quần áo chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
"Đến phòng khách ngồi đi." Tống Phất Chi buông tay. "Bên này."
Hai vợ chồng nấu một bàn ăn thịnh soạn, toàn là món ăn gia đình nhưng hương vị rất ngon.
Trên bàn cơm, Vương Huệ Linh gắp cá cho hai đứa trẻ, trực tiếp mở lời: "Vậy là các con, nghĩ kỹ chưa?"
Tống Phất Chi nói trước: "Con nghĩ kỹ rồi."
Thời Chương gật đầu: "Cháu cũng vậy."
Ông Tống mỉm cười: "Trả lời dứt khoát thật đấy."
"Ban đầu mẹ và lão Tống cảm thấy tốc độ hai đứa nhanh quá, cảm thấy hai con nên tìm hiểu thêm một chút." Vương Huệ Linh thoáng dừng lại: "Nhưng kết hôn là chuyện của hai con, nếu hai con đã đưa ra quyết định này, vậy chứng tỏ đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta thấy cũng tốt."
Ông Tống vẫn còn lo lắng, nghiêng người về phía Thời Chương: "Tiểu Thời, cháu không phải bị chủ nhiệm lớp ép buộc nên mới đưa ra quyết định này chứ?"
"Không phải, chú yên tâm." Thời Chương cảm thấy ba Tống rất đáng yêu: "Cháu tự nguyện —— "
"Cháu cảm thấy Phất Chi rất tốt."
Khi nói lời này, Thời Chương đang rũ mắt gắp thức ăn, giọng điệu nhàn nhạt nhưng trịnh trọng.
Tống Phất Chi dừng đũa, nhìn Thời Chương một cái, qua hai giây mới tiếp tục nhai.
Lần đầu tiên người đàn ông này gọi y thân mật