Từ cổ chí kim nghe kiểu gì cũng thấy giật gân
Trong phòng lấy t*ng trùng của bệnh viện, Tống Phất Chi đờ đẫn đứng tại chỗ, trong lòng có mấy con Alpaca đang khiêu vũ.
*Alpaca ~ đờ mờ mờ
Cậu và Thời Chương bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ánh mắt giáo sư Thời cũng hiếm khi có chút bối rối.
Nhưng Tống Phất Chi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hai người đều đã trên ba mươi tuổi rồi, chẳng có gì chưa từng thấy, ở đây có gì mà ngại ngùng, thật sự không đến mức đó.
Vì thế Tống Phất Chi ung dung đẩy cửa phòng ra, bình tĩnh nói: "Nhìn bên trong xem."
Căn phòng bên trong giống như một phòng ngủ nhỏ gọn.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường được phủ ga trải giường dùng một lần. Bên cạnh là bồn rửa tay, thùng rác, bàn, hộp khăn giấy.
Trên bàn có một chiếc máy tính tắt màn hình và một vài hàng sách, đó là toàn bộ thiết bị.
Kệ sách chia làm hai phần, một phần là tạp chí tranh ảnh các mỹ nữ, phần còn lại là tạp chí các anh đẹp trai, mức độ tr@n trụi của nhân vật không ngừng nhắc nhở bọn họ về mục đích đến đây.
"Còn rất cân nhắc đa dạng hóa tính dục." Tống Phất Chi cười điềm tĩnh.
Y thản nhiên mở tạp chí của các mỹ nam, khuôn mặt điển trai tóc vàng mắt xanh và mấy cục cơ bắp vĩ đại bất ngờ đập vào mắt, bộ phận hào nhoáng nào đó lộ ra còn hoành tráng hơn bầy cơ bắp.
Mí mắt Tống Phất Chi giật giật, tùy tiện rút một quyển thôi mà khéo chọn được cái bạo như vậy.
"Ừm... "Tống Phất Chi khó khăn tìm kiếm từ ngữ, keo kiệt đánh giá một câu:" Phô trương."
Thời Chương mơ hồ "Ừ" một tiếng ngắn ngủn rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Tống Phất Chi ngượng ngùng gập tạp chí lại, y nghĩ chắc giáo sư Thời không thích xem những thứ tr@n trụi như thế này, quá trắng trợn.
Thời Chương đi từ kệ sách đến trước bàn máy tính, mu bàn tay đụng phải chuột, màn hình sáng lên ngay lập tức.
Chỉ thấy trên màn hình xếp đầy các tệp video đã tải xuống, từ tên tệp liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quốc gia, phong cách quay và cảnh tượng của video.
Hai người cùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, căn phòng càng trở nên im lặng hơn.
Tống Phất Chi ho nhẹ một tiếng: "Bệnh viện rất chu đáo."
Nói xong không ai lên tiếng nữa, căn phòng lúc này dường như vô cùng chật hẹp, không khí cứng ngắc.
Thời Chương đi về phía trước một bước, phá vỡ bầu không khí lặng thinh.
Hắn nhìn xuống, dùng ngón trỏ chạm vào vòi nước, nhẹ nhàng nhấc lên, nước chảy ra với tiếng róc rách.
Dòng nước trong veo chảy qua đôi bàn tay thon dài của hắn, Thời Chương lấy một ít xà phòng rửa tay, mười ngón giao nhau cẩn thận chà rửa.
Ẩn giấu trong tiếng nước chảy, Thời Chương chậm rãi suy nghĩ.
Từ khi bị bác sĩ đẩy vào trong phòng, một phần năng lực bình tĩnh suy nghĩ trong đầu óc Thời Chương đã mất đi, xung động trong cơ thể đang nhanh chóng ăn mòn lý trí.
Chuyện đã đến nước này, dù sao cả hai cũng phải tìm cách lấy mẫu.
Vẻ mặt Thời Chương không có gì thay đổi nhưng trong đầu đang nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy ra, cho dù là ngồi cạnh nhau hay giúp đỡ lẫn nhau...
Hắn cảm thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ này trong cùng một phòng, nhưng cũng cảm thấy điều đó sẽ xảy ra chắc chắn.
Dù sao cũng là tuân theo lời dặn của bác sĩ và bọn họ là mối quan hệ chồng chưa cưới hợp pháp.
Tuy nhiên chỉ cần tưởng tượng đến vài cảnh nào đó, Thời Chương đã cảm thấy hơi thở của mình như thắt lại.
Hắn phải hạ mắt xuống và tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay đang xoa bọt của mình để giữ bình tĩnh.
Tống Phất Chi im lặng nhìn Thời Chương rửa tay, không hỏi vì sao hắn đột nhiên rửa tay, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn.
Y nhìn Thời Chương rửa sạch bọt giữa các ngón tay, nhẹ nhàng lau khô đôi tay bằng khăn giấy.
Động tác giáo sư thong thả, khéo léo khiêu khích thần kinh của Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi do dự, phải chăng mình cũng nên đi rửa tay.
Nhưng nói thật, y chưa chuẩn bị tâm lý để làm điều này trước mặt Thời Chương.
Bọn họ chỉ nắm tay nhau vài lần, giờ đã bắt đầu nắm chỗ khác?
Y hơi lúng túng đưa tay vào túi áo, sờ được một cái hộp nhỏ.
Không biết dây thần kinh nào trong đầu bị rung rinh, hoặc có lẽ trong tiềm thức y muốn kéo dài một lúc, trì hoãn sự xuất hiện của một điều gì đó có khả năng xảy ra. Tống Phất Chi không nghĩ nhiều mà lấy nhẫn cưới chưa được trao đi trong túi ra.
Hộp nhung tơ màu đen, trang nhã mà quen thuộc.
Thời Chương nhìn