"Được rồi!Cuộc họp kết thúc,tất cả giải tán đi."Draken nói lớn,để kết thúc cuộc họp.
Mọi người dần dần giải tán.Vài người quay lại nhìn người nào đó đang điềm tĩnh vuốt ve con mèo kia.
"Nè,mày không định về sao?"Mikey đi lại lắc vai cậu,cuộc họp đã kết thúc rồi,còn gì nữa đâu mà nghe ké.
"Heh?Hết rồi sao?Các cậu chỉ họp để nói về vụ cỏn con đó thôi hả?"Cậu nhìn về phía Mikey hỏi.
"Đối với mày có thể nói là việc cỏn con nhưng đối với bọn tao thì nó rất quan trọng đó."Ấy thế mà Mikey lại không tức giận,ngồi bệt xuống kế bên cậu.
Anh chống tay ra đằng sau,nhìn lên trời.Anh tự tin nói:
"Đối với một người làm tổng trưởng như tao thì việc quan tâm đến các thành viên trong băng là điều hiển nhiên.Tao là kẻ mạnh,kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu.Vì là kẻ mạnh nên tao không cần sự bảo vệ đó."
Cậu trầm tư ngồi vuốt ve Nikko,tai vẫn lắng nghe từng câu chữ của Mikey.Nghe đến câu 'Kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu.Vì là kẻ mạnh nên không cần sự bảo vệ đó',cậu lén cười khổ,cậu ta ngốc thật,ngốc đến nổi chỉ biết đam đầu để cứu mọi người mà không màng quan tâm đến cái mạng của mình.
Cậu nhìn qua anh nói:
"Cho tao tham gia với được không?"
"....Được,đó là vinh dự của tao mà."
Mikey khá ngạc nhiên về những gì cậu nói nhưng cũng mỉm cười đồng ý.
Không gian xung quanh giờ chỉ còn tiếng gió thổi cộng với tiếng tán là xào xạt.Mọi người đã về hết,giờ chỉ còn cậu,Mikey,Draken thôi.Cậu đứng bật dậy,Mikey và Draken giật mình,họ có vẻ đang dè chừng cậu.Cậu cười híp mắt nói:
"Thôi,trễ rồi,tao về đây."
Nói rồi cậu bước ra khỏi đền.Mikey mới hoàn hồn về sự việc diễn ra,chạy ra ngoài đền thì hình bóng cậu đã biến mất.Thành phố Tokyo vẫn nhộn nhịp vào ban đêm,các tòa nhà lớn nhỏ phát ra những ánh sáng nhiều màu,nhấp nháy.Cả thành phố đều tỏa sáng dưới cái ánh hào quang của mặt trăng khuyết này.Và bóng ma vẫn lang thang để tìm về nơi nó thuộc về.
"Về thôi Draken."
Mikey đút tay vào túi quần,quay lại nói với Draken.
Draken không nói gì,gã chỉ "ừm" một cài rồi đi theo sau lưng Mikey.
______________________________
Phía bên Hanagaki
"Phù,hên quá,may mà cậu ấy không đá mình,mà cũng xui thiệt,sao mình lại làm rớt đôi đũa được chứ."Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lúc nãy mới ăn xong,tính ngồi nghe hết cuộc họp rồi về,ai ngờ lỡ tay làm rơi đôi đũa.Mọi người nhìn cậu quá trời nên phải diễn sao cho đúng vai đáng sợ cái.Mà lúc xin Mikey ngồi thật sự là một vụ chấn động đó,cậu không dám đâu,tại mỏi chân quá nên xin ngồi thôi.Ai ngờ Mikey cho thiệt.Cậu vừa nghĩ lại những sự việc hồi nãy vừa thở phào.
"Meow~"Nikko đi kế bên kêu lên.
Cậu nhìn xuống.Woa!Giờ mới để ý nha.Đôi mắt của Nikko đẹp thật đó,màu xanh dương vừa trong sáng và thuần khiết,đôi mắt ấy như chứa cả một đại dương vậy.Mà mẹ cậu từng nói,mắt cậu to tròn,cộng với một màu xanh da trời đẹp đẽ,mẹ cậu đã ví mắt của cậu như bầu trời.Cậu là bầu trời,Nikko là đại dương.Hợp thiệt đó!Liệu đây có phải là một sự sắp đặt không?Suy nghĩ hồi lâu,cậu cuối xuống ẵm Nikko vào lòng.Quả bông đen ấy cũng theo phản xạ mà dụi dụi vào tay cậu.
"Mày dễ thương thật,chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối đời nhé?"Cậu cười cười nhìn Nikko,tay không ngừng vuốt ve nó.
"Meoww~"Nikko
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra,bên trong căn nhà giờ chỉ còn là một màu đen u tối.Cậu khẽ nhìn về phía đồng hồ gần đó.Đã 10 giờ rồi,chắc giờ mẹ cậu cũng đã say giấc rồi.Cậu chầm chậm bước vào,nhẹ nhàng tháo đôi giày để lên kệ để dép.Cậu đứng một hồi,đôi mắt cũng thích nghi được với bóng tối,cậu nhìn mọi thứ xung quanh rõ hơn,từ từ đi lên phòng của mình.Nikko thì cũng đi từng bước đi lên phòng cậu.
'Cạch'
Cánh cửa phòng cậu mở ra.Căn phòng được ánh sáng của mặt trăng rọi vào,cửa sổ phòng còn mở,từng cơn gió thổi vào khiến cho tấm rèm bay bổng.Cậu từ từ đóng cửa lại.Xong,cậu bật công tắc đèn lên,mấy chốc căn phòng đã sáng rực.Cậu khẽ nhìu mày,vừa mới tiếp xúc với bóng tối nên khi gặp ánh sáng thì nó khá chói.
Cậu thay đồ của mình ra thay vào đó là một bộ pijama thoải mái.Xong,cậu đóng cửa số lại,che rèm đi.Nikko đã nằm cuộn người trên giường.Cậu cười nhẹ nói:
"Ngủ thôi,Nikko."
Căn phòng một lần nữa tối ưu lại,chỉ còn vài tia sáng len lỏi qua từng khe hở của chiếc rèm.
Cậu ngã nhào xuống giường,cả cơ thể mệt nhoài,cậu nhanh chóng đắp chăn,Nikko thấy vậy chui rúc vào.Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cả khu phố không một bóng người,không một tiếng động,chỉ còn mặt trăng vẫn thao thức xuyên đêm.