Author: ThatNghiep
Takemichi giải quyết xong chuyện ba tên đần kia cũng đói lả người, đi xuống nhà bếp ăn đồ ăn do Osanai chuẩn bị vừa pha một ly cacao nóng để uống. Vừa ra phòng khách đã thấy Koko đang ngồi đọc sách trên sofa, một tay cầm viết gạch gạch gì đó. Nhìn kĩ thì thấy sách liên quan đến tài chính, dày bằng cả nửa gang tay, vậy mà Koko có thể đọc hết còn ngồi phân tích chi tiết, đúng là đầu óc của người thông minh chăm chỉ.
Thấy mấy tên đàn em đang đứng ngoài cửa, trời lạnh đến vậy mà chẳng biết sao cứ phải phân công đứng trước cửa làm gì. Mấy tên trong nhà toàn là quái vật, ai mà cần bảo vệ cơ chứ? Thế nhưng Takemichi cũng biết đó là hành động tôn trọng của đàn em với người đứng đầu, cậu liền quay vào trong bếp.
Dù sao cũng nghỉ làm một thời gian, tay chân có chút ngứa nghề.
"Này. Uống đi."
Koko giật mình ngẩng đầu, người tóc đen trước mặt đưa cho hắn một ly cacao nóng, nụ cười thoải mái dưới ánh sáng từ ngoài cửa sổ bỗng sáng bừng đến mức có chút chói mắt. Koko ngẩn người một lúc rồi cũng nhận lấy, ngập ngừng gật đầu:
"Cảm ơn."
Takemichi phì cười, quá khứ cậu không tiếp xúc nhiều với tên này, nhưng kí ức nhiều nhất là lúc hắn cao ngạo ở Hắc Long, bây giờ lại bày ra dáng vẻ bối rối, đúng là dễ thân cận hơn nhiều.
Đôi mắt xanh kia sáng rực ý cười, Koko đờ mặt một lúc mới vội chuyển sang nhìn chỗ khác, hắng giọng nói:
"Cái đó... Chuyện mày giao đã hoàn thành một nửa rồi. Tốn nhiều tiền đấy... Thời gian có chút gấp... Tao cũng không chắc có kịp hay không."
Takemichi à một tiếng, trong mắt tràn ngập tin tưởng, chẳng hay biết giọng điệu bản thân có bao nhiêu dựa dẫm:
"Tao tin mày nên tất cả người bên dưới của tao đều đưa cho mày cả. Tao biết mày là thiên tài kiếm tiền mà... Mày sẽ làm được thôi."
Tim Koko bỗng hụt một nhịp, vô thức quay sang nhìn vào đôi mắt xanh sáng kia, càng lúc càng cảm thấy hắn bị điên rồi. cacao trong ly sóng sánh lắc nhẹ như tâm tình người cầm nó, Koko bối rối nuốt nước bọt, thầm tưởng tượng dáng vẻ Akane mỉm cười với hắn.
Takemichi chẳng hay biết trong phòng khách có một tên đang ngồi vật lộn chiến tranh trong đầu, cậu đem một khay cacao nóng đi ra ngoài. Đám đàn em mặc áo Tenjiku đỏ chói đối lập với màu tuyết trắng vừa thấy cậu đã trợn mắt, tên nào tên nấy vội đứng nghiêm chỉnh thẳng lưng, hai tay đặt sau lưng rồi cúi người chào cậu rõ to.
Đã quen với việc đám người này vẫn cứng nhắc như vậy, Takemichi đưa khay đựng mười ly cacao nóng cho mấy tên đàn em đang đứng nghiêm chỉnh, cười nói:
"Bọn mày đứng trong hiên nhà ấy, đừng đứng dưới tuyết làm gì. Đứng lạnh cả ngày rồi, uống đi cho đỡ lạnh."
Cả bọn trợn mắt nhìn nhau, đứng đờ một chỗ rồi cũng ngập ngừng nhận lấy, hai tay cầm ly cacao nóng đầy trân trọng mà khoé mắt lẫn chóp mũi đều đỏ lên. Từng nghe đám người trước xúc động kể lại, bây giờ được tận hưởng mới dám tin chuyện này là thật.
Con mẹ nó, cũng chỉ có người này đối tốt với bọn họ.
Từ ngày chủ trại chó Touman gia nhập Tenjiku, chế độ trong Tenjiku cũng đổi khác hoàn toàn. Nghiêm khắc hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn. Nghiêm trong việc giám sát thói hư tật xấu, trừ bỏ hiếp dâm và thuốc phiện, nhưng lại nhẹ nhàng hơn trong việc đánh đấm cá lớn nuốt cá bé, mấy lần bị cấp cao Tenjiku đánh đến gần chết đều là nhờ có người này mới không có chết người.
Còn đối xử vô cùng, vô cùng tốt với bọn họ...
Lúc cần thì rất ngầu, lúc bình thường lại tốt bụng, có thể quát những người Tứ Thiên Vương lẫn tổng trưởng máu lạnh, thế nhưng trước sau vẫn tôn trọng những người là đàn em thấp cổ bé họng...
Cả đám Tenjiku cứ thế tôn thờ người tên Hanagaki Takemichi lên đầu.
Đúng vậy, có chết cũng phải bảo vệ người này ở Tenjiku.
Takemichi chẳng hay biết cả đám đàn em bên kia đang máu lửa với quyết tâm đội cậu lên đầu để tôn thờ làm một tín ngưỡng trong vương quốc Thiên Trúc, cậu ngây ngẩn ngắm nhìn tuyết trắng ở ngoài sân lớn trước nhà.
Đêm qua tuyết lớn, đọng dày đến hơn đầu gối, màu trắng xoá trông bắt mắt vô cùng. Takemichi không nhịn nổi liền chạy ra ngoài lăn lộn trong đám tuyết, chơi vui đến hai má đỏ bừng.
Đám đàn em lén lút ngó xung quanh, thấy không có cấp cao Tenjiku thì vội dùng điện thoại chụp liên tiếp chục tấm, thầm nghĩ mấy tấm hình này trong hội tôn thờ Hanagaki Takemichi sẽ gây
Mấy tấm hình này kiểu gì cũng cháy hàng cho xem!
Koko nghe tiếng cười khanh khách quen thuộc cũng tò mò đi ra xem thử, vừa thấy đầu tóc đen nổi bật giữa đống tuyết trắng kia ló lên, tim hắn tức khắc muốn rớt ra ngoài đến nơi. Takemichi thấy Koko đứng trước cửa nhà dùng hai tay ôm ngực, cậu vẫy vẫy tay với hắn:
"Koko! Ra chơi không? Tuyết dày lắm!!! Chơi vui cực!!!"
Hai cái má được cả bọn Tenjiku nuôi tròn tròn đỏ hồng mềm mềm y hệt như hai trái đào nhỏ, vừa nhìn đã muốn cắn một cái... Koko thiếu chút nữa đâm đầu vào bức tường gần đó. Hắn nghiến răng, chậm rì rì đi ra vừa mắng bản thân đều là con trai với nhau, cắn cái gì mà cắn.
Sanzu đã băng vết thương xong liền chạy ào xuống dưới, vừa thấy người tóc đen nằm xuống tuyết không để ý, hắn liền trừng mắt với Koko, trên trán viết ba chữ to đùng: "Cấm đụng vào!"
Koko bị ánh nhìn của tên khốn chó điên kia chọc giận, hắn cười lạnh, đưa tay quàng vai trái đào nhỏ ở bên cạnh, cúi đầu ghé sát cái vành tai trắng mềm đối lập dưới mấy sợi tóc đen, thấp giọng cười hỏi:
"Mày không lạnh à?"
Takemichi lúc này mới nhận ra cậu chỉ mặc mỗi đồ ngủ mỏng, lăn lộn trong tuyết đúng là lạnh thật. Chưa kịp nhận ra tư thế giữa cậu và Koko có mấy phần kì lạ, một cục tuyết đã ném thẳng vào giữa trán Koko với tốc độ như đạn bắn, vừa nhanh vừa mạnh đến mức khiến Koko cũng phải ngã ngửa ra sau.
Sanzu cười gằn đầy thoả mãn, chưa kịp đi đến gần mục tiêu thì hai quả tuyết đã bay vèo đến với tốc độ chớp choáng, bay thẳng vào giữa mặt khiến Sanzu cũng phải đau đớn ôm mũi mà lảo đảo ra sau vài bước.
Ran với Rindou dán băng giảm đau trên mặt mà cười lạnh, trong mắt mang theo thoả mãn khi trả thù được.
"Mẹ kiế-!!!"
Sanzu vừa đứng thẳng dậy thì một cục tuyết đã ném thẳng vào sau ót của hắn, đau đến nỗi khiến hai mắt Sanzu tối sầm trong chốc lát. Koko nhướn mày, hắn lè lưỡi cười cao ngạo, giọng điệu khiêu khích:
"Ồ, đau quá à?"
Sanzu vuốt đám tuyết trắng còn dính trên lông mi của hắn lẫn sau gáy, đôi mắt xanh nhạt tràn ngập điên cuồng.
Bốn tên từng là đồng bọn tổ chức tội phạm lớn nhất trong tương lai tức khắc trừng mắt nhau như có tia điện nổ đùng đoàng ở giữa, lập tức cúi người vo tuyết rồi ném loạn vào nhau như muốn giết người bằng cục tuyết trong tay vừa gầm lên:
"Chết đi!!!!!"
"Tao thách mày luôn!!!"
Takemichi ngốc nghếch ngồi ở một bên nhìn chiến trường bên kia, một lần nữa tự hỏi làm sao mà bốn tên trẻ con này có thể làm việc chung với nhau trong tương lai...