Author: ThatNghiep
Sanzu cứ cúi thấp đầu trông đáng thương không thể tả, Takemichi đành bối rối dắt đối phương vào nhà.
Đầu cậu còn hơi đau do cú đánh của Taiju, thuốc tiêm ở bệnh viện làm cậu có cảm giác buồn ngủ, lại thêm dỗ Sanzu nửa buổi nên bây giờ Takemichi mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nằm lên giường đánh một giấc.
Cậu chuẩn bị đồ ăn vặt, nước ngọt lẫn mấy cuốn truyện tranh để lên bàn trong phòng rồi nói với Sanzu:
"Mày thích gì ăn nấy, tao để truyện cho mày coi. Nếu chán quá thì mày về trước cũng được, giờ tao đi ngủ đã."
Sanzu khẽ ừm một tiếng, Takemichi cảm giác cậu sắp thành bảo mẫu đến nơi, đành thở dài xoa đầu hắn một cái, sau đó cởi áo khoác trèo lên giường đắp mền đi ngủ. Giường êm nệm ấm, cả người ê ẩm cũng thoải mái thả lỏng, Takemichi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sanzu nghe tiếng hít thở đều đặn, hắn đặt cuốn truyện tranh xuống, lẳng lặng đứng dậy đi đến cạnh giường.
Người này có thể ngây thơ dẫn hắn vào nhà, thậm chí còn ngủ say không chút phòng bị gì. Tâm tư của Sanzu nhảy lên chộn rộn như con thú nhỏ, hắn ngồi xuống cạnh bên giường, chậm chạp giơ tay chạm lên gương mặt đang say ngủ kia vuốt ve, gạt đi những sợi tóc ở hai bên má, sau đó chạm nhẹ lên băng gạc trắng trên đầu đối phương.
Chiếc khuyên tai bạc gắn thạch anh hồng tím ở bên tai trái lắc nhẹ, Sanzu chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ kia.
Người này dùng bản thân để bảo vệ hắn, cứ nhìn hắn bằng đôi mắt rực sáng đó, cứ dung túng cho hắn nổi loạn, cứ dùng nụ cười tươi sáng đó với hắn. Bởi vì người này cứ dịu dàng đối xử như vậy, cho nên mới khiến Sanzu ngày càng tham lam đến thế.
Ngón tay Sanzu vuốt ve nhẹ môi của đối phương. Môi người này vừa mềm vừa hồng, hai mắt hắn tối lại. Sanzu đưa tay tách đôi môi đó ra, chen ngón tay vào bên trong khoang miệng, nước bọt ẩm ướt cùng chiếc lưỡi nhỏ ấm nóng như lửa, thiêu đốt cả lý trí của hắn. Ngón tay khuấy nhẹ bên trong, cuộn tròn rồi quấn lấy, không ngừng chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ kia.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu có suy nghĩ kì lạ mỗi khi nghĩ về người này.
Sanzu thừa nhận, hắn muốn chiếm hữu người này. Cả người hắn điên cuồng lên mỗi khi tưởng tượng cảnh hắn trói người này lại rồi cưỡng ép đối phương bật khóc cầu xin hắn mau dừng lại, khiến người này chỉ biết liên tục gọi mỗi tên hắn cho đến khi ngất đi.
Khoé miệng Takemichi đã chảy cả nước bọt ra ngoài, cậu nhíu mày khẽ "ưm" một tiếng khó chịu, vội cắn răng chặn con quái vật quấy rối lưỡi của cậu.
Sanzu giật mình, nhưng đau đớn không khiến hắn có ý định ngừng lại mà còn thúc giục con quái vật trong hắn trỗi dậy. Ngón tay Sanzu vẫn để trong khoang miệng Takemichi tiếp tục khuấy đảo khắp nơi, thái độ còn càn quấy hơn cả lúc trước.
Hắn muốn nghe tiếng ưm nhỏ xíu kia của đối phương, hắn muốn nghe nhiều hơn nữa.
Lưỡi của Takemichi bị quấy rối từ cật lực chống trả dần chuyển sang yếu ớt xin thua, hai hàm răng đang cắn ngón tay của Sanzu cũng từ từ mở ra, tuỳ ý để ngón tay hư hỏng kia muốn làm gì thì làm. Sanzu khẽ cười, người này đáng yêu đến mức làm hắn càng muốn bắt nạt đến khi đôi mắt kia đỏ hoe lên.
Trái tim Sanzu đập nhanh như điên, ngón tay càng thêm lộng hành, trượt sâu xuống theo đường giữa của chiếc lưỡi nhỏ kia chạm vào đầu khoang họng nhạy cảm, ngón tay cào nhẹ vào vách thịt trơn nhẵn mềm mại.
Takemichi bị chạm vào điểm nhạy cảm đến mức cả người run lên, ưm một tiếng, nước bọt nhễu nhại xuống đến tận cằm, hai mày nhíu chặt, hàng mi run run dường như sắp tỉnh.
Sanzu vội rút tay ra ngoài, trên đầu ngón tay còn ướt nước bọt lẫn dấu răng cắn xuống đỏ bừng.
Không bị quấy rối nữa, Takemichi mới an ổn nằm im trở lại nhưng mày vẫn nhíu chặt.
Sanzu liếm sạch nước bọt của đối phương còn đọng trên ngón tay của hắn. Đúng là hắn thích người này khóc lóc cầu xin hắn, nhưng Sanzu lại lưu luyến cái nhìn ấm áp đầy quan tâm kia hơn.
Hắn không thích đôi mắt đó tràn ngập căm hận khi nhìn hắn, Sanzu muốn đối phương tự nguyện mở rộng hai chân vì hắn, giang tay ôm hắn cùng đôi mắt tràn ngập dịu dàng, rên rỉ gọi tên hắn mang theo thâm tình, yếu ớt cầu xin hắn yêu thương cậu.
Sanzu nuốt nước bọt, hắn cầm lấy tay đối phương đánh nhẹ lên đầu, như thể hi vọng việc người này đánh vào đầu hắn sẽ khiến Sanzu thoát khỏi dục vọng như mọi lần.
"Takemitchy!!! Mày có ở nhà không?!!"
"Im lặng đi, mày gọi to như vậy làm gì?!"
"Mitsuya.... Sao mày lại có chìa khoá nhà Takemichi?"
"Đặc quyền của tao, thế nào? Ghen tị không?"
"... Tao sẽ giết mày Mitsuya!!!"
Là giọng của Mikey, Draken và Mitsuya.
Sanzu chớp chớp mắt, nhanh chóng lau sạch nước bọt còn dính trên cằm của Takemichi, sau đó đắp chăn kĩ càng cho đối phương mới quay trở lại bàn nhỏ dưới sàn, im lặng ngồi đọc cuốn truyện tranh chẳng có chút lực hấp dẫn nào với hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
"Mắc gì mày đến đây hả Kazutora?"
"Tại sao tao không được tới? Mày tưởng mày là người duy nhất được Takemichi nhắn tin sao Mitsuya?"
"Bọn mày im lặng hết đi. Takemichi còn đang ngủ."
"Mẹ kiếp thằng khốn Taiju, tao sẽ bẻ cổ thằng khốn đấy."
Takemichi bị ồn đến tỉnh, mơ màng kéo kín chăn trùm đầu, khẽ nói:
"Haruchiyo, đừng ồn nữa."
Tức khắc xung quanh liền im lặng như tờ.
Takemichi chợt nhớ tên Sanzu này thường im lặng không nói một chữ, sao mà gây ồn ào như lúc nãy được. Nếu đúng theo ký ức, vậy có lẽ là bốn thằng bạn trong bộ ngũ Mizochu tự tiện vào nhà cậu chơi bài.
Takemichi vẫn còn ngái ngủ, định cằn nhằn bốn thằng bạn nhiều chuyện nhưng vừa thấy đám người trước mặt ngồi chật kín cả căn phòng nhỏ, cuống họng liền tắc nghẹn.
Sao một đám cấp cao của Touman lại đến nhà cậu?
Còn đông đủ toàn bộ đội trưởng lẫn đội phó? Đến phá nhà cậu hay sao?
Đưa tay ôm trán, Takemichi ngồi dậy mà vẫn trùm chăn trên đầu. Dáng vẻ ngái ngủ, mái tóc vàng mềm mại rối bù, đôi mắt mơ màng lại còn trùm chăn trên đầu quấn lại, chỉ lộ gương mặt có mấy miếng dán giảm đau như con vật nhỏ xíu bị thương đang trú đông.
Chẳng hiểu sao cả đám bỗng nhìn cậu chằm chằm rồi ôm ngực quay đầu sang chỗ khác, Takemichi quá mệt để suy nghĩ tại sao, đầu vẫn còn hơi đau, cổ họng thì khô rát, lừ đừ nói:
"Haru-... Sanzu, lấy tao ly nước."
Sanzu ngồi trong góc nhỏ có vẻ mờ nhạt lập tức trở thành trung tâm chú ý, hắn bình tĩnh đứng dậy đi xuống nhà lấy một ly nước đem cho Takemichi uống, dáng vẻ thuần phục không chút ý kiến phản đối việc người kia ra lệnh cho hắn.
Draken nhướn mày, tên Sanzu này vậy mà có ngày còn nghe lời người khác hơn cả Mikey.
Mà quan trọng là, tại sao Takemichi lại gọi tên đối phương như thể thân thuộc đến vậy?
Quan hệ hai người này tốt đến mức gọi thẳng tên nhau rồi?
Kisaki đứng ở cạnh bàn học, trên bàn có mấy quyển vở bài tập ghi chép loạn xạ nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mấy bài toán mà đối phương mới hỏi hắn ngày hôm qua. Nhìn cái cách gạch dưới cẩn thận mỗi dòng giải mà Kisaki từng nhắn trả lời là biết đối phương thật sự nghiêm túc làm theo cách giải của hắn.
"Là sao nhỉ?"
Bên cạnh một phép toán có ghi mấy chữ nhỏ xíu. Kisaki nhíu mày, do hắn tính nhanh rút gọn công thức nên chuyển nhanh sang kết quả, vậy mà tên anh hùng ngu ngốc này lại không hiểu gì.
Chậc lưỡi một tiếng, Kisaki cầm bút viết nhanh công thức bên cạnh dòng chữ kia.
Hanma tò mò ngó sang, Kisaki lập tức cầm cuốn vở úp ngược xuống bàn, quay đầu trừng mắt một cái. Hanma trợn mắt, muốn nhìn một chút cũng không cho, ngang ngược vậy?
Takemichi uống một ngụm nước, lúc này mới tỉnh táo hơn hẳn, thấy cả đám nổi tiếng phá nhà bỗng tụ tập ở trong phòng làm cậu không khỏi hoang mang, chậm chạp hỏi:
Ngồi ngay dưới chân giường, Kazutora ngẩng đầu nhìn Takemichi vừa xoa nhẹ chiếc vòng nhỏ bên tay trái, mỉm cười mà y hệt như ác quỷ chuẩn bị lấy mạng người:
"Thằng khốn Taiju tổng trưởng Hắc Long đánh mày?"
Kazutora từng có hiềm khích với Hắc Long đời thứ chín, bây giờ con thỏ nhỏ hắn trân quý trong lòng bàn tay bị tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười đánh, nếu không phải có Baji và Mikey cản, Kazutora đã trực tiếp qua Hắc Long huyết chiến một trận.
Takemichi gật đầu ừm một tiếng, dù sao chuyện hôm nay có quá nhiều người thấy, sớm muộn cũng biết thôi.
Draken cười lạnh:
"Hắc Long dám tuyên chiến với Touman sao?"
Smiley đang cười cũng nổi cáu, gân nổi trên trán: "Mẹ kiếp chơi luôn chứ sao."
Angry ngồi cạnh khoanh tay gật đầu, gương mặt vốn cau có đã tràn ngập sát khí: "Giết sạch Hắc Long."
Chỉ mới nghe tin Takemichi bị Taiju đánh, Pachin đã nổi điên chuẩn bị đi đánh Hắc Long với Peyan nhưng bị Draken ngăn cản, lúc này hậm hực lớn giọng:
"Giết ngay bọn chúng chứ sợ đéo gì, mẹ kiếp bọn khốn đó."
Peyan nổi gân đầy trán đấm mạnh xuống sàn: "Đội ba đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần nói là đi giết bọn khốn đó ngay lập tức."
Baji nhíu mày trầm ngâm: "Hắc Long sao..."
Mutou lạnh nhạt nói: "Hắc Long từng bị chúng ta đánh bại một lần rồi, bây giờ cũng vậy thôi."
Hanma nghe đánh nhau là vui, cầm xe đồ chơi nghịch ngợm vừa cười hí hửng: "Bọn Hắc Long phiền phức vậy cứ xử thôi."
Kisaki vừa đọc mấy bài giải trong vở vừa gạch chỗ sai, bình thản nói: "Bọn chúng đánh thành viên Touman thì chỉ còn cách chiến."
Chuyện Takemichi bị đánh có liên quan đến Hakkai trong đội của hắn, Mitsuya mím môi, lúc này mới lên tiếng:
"Lúc đó là đời thứ chín. Giờ đời thứ mười là chuyện khác."
Chifuyu ngồi trên ghế thở dài, biết quan hệ sâu xa giữa Touman với Hắc Long, lại thấy Baji trầm ngâm không nói gì, hắn thấp giọng giải thích:
"Hắc Long đời thứ chín đã suy tàn nên Touman chiến thắng dễ dàng. Nhưng bây giờ thì khó nói, người phục hồi Hắc Long suy tàn là Shiba Taiju, là người thống trị tuyệt đối, cuồng loạn và hung ác nhất trong các đời Hắc Long. Hắn đã gầy dựng và thay đổi toàn bộ Hắc Long trở thành một đám chiến binh như quân đội. Nếu bây giờ đánh với Hắc Long thì Touman sẽ gặp rắc rối."
Mikey im lặng không đáp, hiển nhiên cũng biết tin tức của Hắc Long, và thêm cả là mối quan hệ dây mơ rễ má với Hắc Long khiến hắn phân vân.
Kazutora cười lạnh: "Tao mặc kệ, tao sẽ giết thằng khốn đó."
Hở ra là chém giết, Takemichi nghe cũng đau đầu, lập tức giơ tay xoa đầu Kazutora, nhíu mày bảo:
"Mày đừng có mà hở ra là giết người. Coi trọng bản thân đi. Mày vào tù thì có ai vui vẻ đâu."
Ngón tay đối phương vuốt nhẹ tóc hắn làm Kazutora ngơ ngác, sát khí đen tối liền biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ thấy mấy cục bông trắng lơ lửng xung quanh.
Mikey nheo mắt, đạp thẳng vào bụng Kazutora một cái, hai người trừng mắt nhau, lập tức giơ tay giơ chân chuẩn bị đấm nhau. Takemichi thấy một đám chen chúc trong phòng như cái chợ vỡ, thầm nghĩ lúc trước có như thế này đâu...
Takemichi nhìn Baji, đối phương nhanh chóng nhận ra, lập tức quay đầu đối mắt với cậu, trên đầu như có dấu chấm hỏi nhỏ làm Takemichi phì cười.
Có lẽ lúc trước Baji đã chết, Kazutora đi tù, Mikey gần như gục ngã nên chuyện cậu bị đánh căn bản chẳng có ai quan tâm, đến tận bốn ngày sau mới họp bang bàn chuyện.
Còn bây giờ cả hai đều đang vui vẻ ở Touman, cho nên chuyện cậu bị đánh có vẻ thành vấn đề nóng được quan tâm tức thì nhỉ?
Takemichi chống tay tựa cằm, vô thức mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Một đám người ồn ào nhốn nháo như một đám trẻ con nhưng lại hài hoà đến mức khiến trái tim cậu tràn ngập ấm áp.
Giá mà... thời gian vĩnh viễn dừng tại thời khắc này...
Cả đám ồn ào bỗng im lặng. Người ngồi trên giường kia đang mỉm cười, không hiểu sao khiến bọn họ cảm giác có chút kì lạ, bởi vì ánh mắt người đó quá đỗi dịu dàng hạnh phúc... nhưng lại mang theo tiếc nuối lưu luyến đến u buồn...
Cứ như đã từng nhìn thấy ánh mắt đó trước đây mà không thể nhớ rõ là khi nào, trái tim Mikey chợt đau nhói, cảm giác bất an cứ len lỏi trong tâm trí hắn.
Có tiếng mở cổng, Sanzu đứng gần cửa sổ nhìn xuống liền nói:
"Là Hakkai."