Mất hết rồi, mất hết tất cả rồi , thứ tình cảm chỉ vừa chớm nở, thứ tình cảm em chỉ vừa lấy lại được trong phút chốc lại vụt mất, sao vậy, tại sao vậy, hết lần này đến lần khác lấy họ khỏi em vậy, em gây nên nghiệp chướng gì sao?
Gì đây, 1 thân ảnh nhỏ đang ngồi nói chuyện 1 mình với 7 ngôi mộ vừa xây xong là gì đây, 1 thân ảnh như kiệt quệ không có sức sống đang lẩm nhẩm gì 1 mình thế, nhìn đáng thương thật..
Tất cả là vào ngày hôm đó. Chính ngày hôm đó 1 lần nữa cướp hết mọi thứ của em, cái hôm định mệnh chết tiệt..
Trước 1 ngày khi đấu với Touman..
Em và đám Thiên Trúc đang kéo nhau đi tẩn đám nào đó trên cái đất Tokyo đầy náo nhiệt này..
Họ đánh hăng lắm, em được họ bảo vệ nên chẳng bị gì.. .
Và kết quả là em thắng,
sao em lại thắng, phải em cùng họ thắng chứ...
Như 1 trò đùa, họ bị chơi xấu rồi, ..
Đoàng.. Đoàng.. Đoàng... Đoàng... Đoàng.. Đoàng...
6 tiếng súng vang lên trong màn đêm điên loạn..
6 tiếng súng vang lên cướp đi người thương của em,
6 tiếng súng vang lên em suy sụp tại chỗ.,
vì sao ư.. Họ bị bắn trúng rồi... 1 lần nữa máu loang khắp nơi lại phía chân em, 1 lần nữa em gào khóc khi thấy họ ra đi trứoc mắt nhưng không làm gì được, 1 lần nữa em ôm lấy tấm thân nhuốm máu của họ...
Ahhhh.... Tiếng hét đau khổ 1 lần nữa vang lên....
Ngày mai phải đánh với Touman .. Sao lại chết được chứ.. Em ngây ngô bỏ đi về lại nhà, ngôi nhà của em với họ cùng ở, đúng.. Ngày mai sẽ khác, ngày mai họ vẫn còn ở bên em, ..
Nhưng sự thật tàn nhẫn, chẳng ai ở cùng em cả..
Gì nữa vậy.. Lại ai đó chết vì em nữa à.
Không.. Hãy nói đó là mơ đi...
Kokonoi.. Là Kokonoi đã đỡ đạn cho em khi đang đánh với Touman.. Gì vậy, lại chết nữa sao? .. Không phải.. Không được
chết..
.
.
Không.. Không.. Làm ơn... Ahhh..
Tiếng hét của em trong màn đêm vang lên.. Dòng nứoc mắt tuôn theo cảm xúc, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng đi tìm họ.
-" Izana, Kaku-chan, Ran, Rindou, Hanma, Kisaki, Koko, đâu rồi, bọn mày đâu rồi " Tiếng kêu đi cùng tiếng khóc, em loạn xạ tứ phía đi tìm họ
Nói với em đó là mơ đi..
Tiếng hét của em làm họ hoảng hốt mà bật dậy chạy lại phòng của em..
À, họ đây rồi, họ không bỏ em.. Chẳng ai chết cả Em nhìn thấy họ cùng theo tiếng khóc mà chạy lại ôm chặt lấy từng người trong đó, .. Họ cũng lo lắng mà ôm chặt lấy em, dỗ cỡ nào em cũng không nín khóc..
Em run rẩy, em sợ mất họ , Tại sao giấc mơ này lại chân thật đến vậy?
-" Michi mày sao vậy , gặp ác mộng à, ngoan ngủ đi, mai còn bận hơn nữa đó " Kisaki lên tiếng trấn an em.
-" Bọn mày sẽ ở bên tao suốt đời phải không " Em nấc nghẹn ngước nhìn lên hỏi
-" Tất nhiên rồi, sao lại hỏi như vậy " Rindou khó hiểu nhìn em..
Em lắc đầu tỏ ý không muốn nói..
Thôi vậy
Cứ vậy họ ôm em đi ngủ cùng luôn.. 7 thân ảnh chen chúc trên 1 cái giường chật chội nhưng nó làm cho em cảm thấy yên tâm.. Nhưng em không dám ngủ.. Chỉ để họ ôm mình mà mở mắt tới sáng thôi..
Giấc mơ kinh hoàng nhất từ lúc trước tới giờ..
Còn Kokonoi nữa em phải tìm ra anh ta nữa, rốt cuộc anh ta đang ở đâu. ...
________________
End chap 12 ..
À thì định ngược thật luôn, mà tội Micchi nhà tui quá nên viết thành giấc mơ của ẻm vậy,...
Chap này tui viết điên viết khùng nên câu từ nó vắp véo. Xin lỗi mn nhiều ????
Chap sau mn muốn tui ngược Touman k?? ????
Truyện convert hay :
Huyền Huyễn Chi Thần Cấp Đế Hoàng Hệ Thống