Mở mắt ra và nhìn xung quanh....Em đang nằm trên tầng thượng của 1 tòa cao ốc nào đó...
À.. Họ chết rồi mà.. Còn bên cạnh em nữa đâu .Izana, Kakuchou, Ran, Rindou, Koko, Hanma và Kisaki Họ ra đi trứoc sự chứng kiến của em mà
Hahh em lại mơ thấy họ rồi.. Mơ thấy họ vẫn còn bên cạnh em, mơ thấy họ vẫn còn diệu dàng chăm sóc cho em, mơ thấy họ nói sẽ bên em suốt đời,nghĩ đến đây nứoc mắt trực trào tuôn ra.. Em lại khóc rồi, sao họ không tới dỗ cho em nín khóc đi.. Họ thường làm như vậy khi thấy em khóc mà???
Tại sao họ lại chết .. À đúng rồi.. Tất cả là do em, do em hại họ chết..
Nếu lúc đó em không đòi hỏi họ chở đi chơi cho bằng được..
Lúc đó 8 người bọn họ đang đi trên đường cao tốc 1 chiếc xe tải bị trặc bánh lái xông thẳng vào xe của em với bọn họ.. Trong lúc nguy cấp.. Izana chỉ kịp đẩy em ra xa và nói vỏn vẹn 1 lời cuối cùng..
-" Bọn tao yêu mày nhiều lắm "
Như dứt lời chiếc xe tải ban thẳng vào họ..
Em còn đang bàn hoàng nhìn cảnh tượng trứoc mắt.. Máu thì trong chiếc xe hơi như được dòng mà chảy ra tận chân nơi em đang đứng.... Máu nhiều lắm.. Em sợ lắm.. Ngồi gục xuống tay ôm chặt đầu mà khóc không thành tiếng.. Trong suy nghĩ vẫn nghĩ họ còn sống em lập tức chạy lại nơi xe của họ dùng hết sức cào cấu vào nơi cửa xe.. Tay em bị bật cả móng tay ra.. Đau lắm.. Sợ lắm nhưng em sợ họ chết hơn.. Cứ như vậy 1 đám người vây quanh em cũng chỉ biết lắc đầu thương thay cho em.... Người thì cố gắng kéo em ra khỏi chỗ chiếc xe, người thì đang fọi xe cứu hộ với cấp cứu.. Cảnh tượng hoảng loạn ngậo trời.. Em khóc không thành tiếng.. Nấc nghẹn khi thấy cứu hộ đưa xác họ ra.. Ai cũng dính đầy máu.. Ai cũng be bét không nhìn rõ khuôn mặt.. Cảnh tượng đó như ghim thẳng vào tim em.. Nó đau lắm.. Em gao9 khóc ôm từng người trong họ.. Tìm kiếm tia hi vọng nhỏ nhoi cho rằng họ còn sống.. Em cứ thế cho đến khi ngất đi..
Mở mắt dậy thì em đã ở bệnh viện rồi.. Bác sĩ đi vào thấy em tỉnh dậy thì vội vàng khuyên em nằm nghĩ
-" Này, cậu còn yếu lắm, nghĩ ngơi thêm đi "
-" Họ đâu rồi, các anh ấy còn sống đúng
không, chẳng ai chết hết đúng không, chỉ là tôi mơ thôi đúng không bác sĩ " Em như chợt nhớ lại mà gào khóc lên nói với vị bác sĩ kia
Bác sĩ chỉ lắc đầu rồii đi ra bỏ lại cho em 1 câu
-" Xác họ ở trong nhà xác.. Nếu cậu muốn có thể đến đó nhìn họ lần cuối "
Em như chết lặng.. Em như cái xác không hồn mà lết thân đến nơi của bọn họ..
Đến nơi.. Xung quanh có 7 cái giường.. Mỗi cái đều được che lại bằng khăn trắng..
Em lẩm nhẩm nói chuyện 1 mình.. Các vị y tá thấy vậy cũng đi khuất dành không gian riêng cho em..
-" Này không phải tụi mày nói sẽ bên tao suốt đời hay sao, sao lại thất hứa, Izana à mày thường tranh tụi kia ôm tao mà tao đây này đến ôm lấy tao đi, Kaku-chan không phải m nói sau này sẽ cưới tao hay sao, sao lại như vậy, này Kisaki dậy đi mày thường càu nhàu tao khi t phá mày mà, dậy đi yêu thương tao như lúc trứoc đi, Hanma mày thường kêu tao ốm ăn nhiều vào mà. Sao giờ mày không nói gì nữa vậy, Ran với Rindou cũng vật tụi mày thường ôm tao và nấu ăn cho tao mà.. Dậy đi tao đói rồi.. "
Em cứ thế ngồi nói 1 mình nứoc mắt vẫn tiếp tục tôn trên khuôn má bánh bao kia...
Thê lương thật, Sao người thương của em phải bị như vậy chứ.. Em làm điều gì sai trái sao ông trời lại cướp mất họ rồi..
( không biết sao nhưng tự nhiên viết tới đây tui khóc mấy bà??)
Sau 2 tuần lễ tang của họ cũng đã xong..
Nhưng cuộc đời của em trớ trêu lắm.. Em đi viếng mộ họ thì lại gặp ngay Mikey cũng đang đi viếng mộ ai đó.. Và quay mặt lại phía của em.. Anh ta thấy em rồi
Em như giật thót mình.. Cảnh tượng lúc trước lại hiện ra.. Em như hết sức bình sinh mà chạy.. Nhưng sao đựơc chứ.. Sức em có giới hạn.. Không nhanh không chậm em bị Mikey túm lấy giật ngược 1 phát em ngã ngửa về phía anh ta.. Em hoảng sợ 1 lần nữa.. Liên tục lắc đầu khóc toáng lên nhưng bị Mikey bịt miệng lại và đánh ngất em đi..
_______________________
End chap 7
Chap sau nữa là hết ngược, hứa danh dự luôn :(( " Chap sau nữa nhan " :)))
Truyện convert hay :
Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc