Sanzu hắn là một chó tâm thần. Hắn vừa trung thành trên mức tuyệt đối, sẵn sàng giết bất kì ai dám mạo phạm đến 'Vua' của hắn. Hắn không cần cái tình thương rẻ tiền của gia đình nhất là người anh cả của hắn.
Nói sao nhỉ?? Hắn ghét cái sự vô tâm ấy của anh hắn. Người anh chỉ biết lo cho cái băng chết tiệt nhiều đến nỗi bỏ em mình một mình trong không gian lạnh lẽo của ngôi nhà rộng lớn.
Sanzu không cần cái thứ tình cảm yếu đuối ấy để ảnh hưởng đến sự phát triển của 'Vua'.
Mikey là 'Vua' hắn. Hắn muốn đưa Mikey lên làm người mạnh nhất trong giới bất lương.
Vậy nên hắn cần phải tàn ác hơn để giúp 'Vua' cho đến khi gặp cậu.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về cậu là một thằng cống rãnh vô lễ dám coi 'Vua' của hắn ngang hàng với cậu. Chỉ vì cái nụ cười đáng ghét ấy mà làm hắn phải chút ý cậu nhiều hơn là quan tâm đến 'Vua'. Mỗi lần cậu xuất trước mặt hắn là vô thức mà nhìn mọi hành động của cậu. Càng về sao hắn càng theo dõi cậu nhiền hơn. Sanu không biết có nên nói là hắn đã say mê cậu từ khi nào nữa, nhưng khi vô tình thấy post của cậu được treo trên trung tâm thì hắn mới biết trai tim đầy đau khổ đang hướng về ai.
Dù có dùng ma tuý thì hắn vẫn nhớ đến hình ảnh về cậu rất rõ. Đôi mắt đại dương ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười có màu nắng ấy, thân hình ấy, làn da ấy........
Sanzu có thể nói hắn biến thái cũng được vì trong phòng hắn toàn là ảnh của cậu. Mọi kiểu dáng mọi phong cách của cậu điều được hắn chụp lại. Nhiều lúc hắn còn gọi tên cậu khi đang th* d*m qua một tấm ảnh nó đó của cậu.
Hắn muốn tất cả. Hắn muốn nhiều hơn là cái chậm tay hay cái chào. Muốn chiếm cậu làm của riêng. Muốn nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm khi rên rỉ dưới thân hắn. Có phải là hắn đó là thứ hắn muốn? Không!
Thứ hắn muốn chỉ là một cái hơi ấm từ cậu dành cho hắn thôi, chỉ nhiêu đó mà nó đã làm hắn nghiện một cách không lối thoát.
Nhưng nhưng nhưng còn một vấn đề nữa Sanzu khá đau đầu đó chính là 'Vua' của hắn cũng thích cậu. Phải làm sao đây?!
Một bên là người hắn tôn sùng nhất. Một bên là ánh sáng của cuộc đời hắn.
Sanzu nên chọn ai đây???
" Alo " Sanzu đang trong mê của ma túy mà mơ hồ nhấc điện thoại lên nghe.
" Sanzu lâu rồi chưa về họp mặt gia đình mày có muốn về ăn bữa cơm không!? " Takeomi hơi e ngại mà nói qua đầu dây.
" Tôi sẽ không bao về cái nhà ấy. Đừng
" Vậy thôi đỡ phí " Trước khi Takeomi tắt máy Sanzu đã vô tình nghe được giọng ai đó quen thuộc. Nó trong trẻo như ánh nắng mùa xuân.
Từ cơn phê pha của ma tuy anh đã tỉnh lại một cách phi thường. Sanzu nhận ra đó là giọng của Takemichi mà ngồi dậy chậm rãi thay đồ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" Ủa không phải mày nói con một sao giờ lồi ra là em của cha này và anh của thằng này vậy?? " Trên cái bàn ăn của gia đình đầy món ngon. Takemichi ngơ ngác muốn một câu trả thỏa đáng từ gia chủ.
" Tại thằng đó trẩu tre bỏ nhà đi bụi á Take, chứ nó là anh tôi á" Senju vui vẻ nói lên.
' Thằng đó bảo không đến mà ' Takeomi ngồi ăn trong sự bất lực.
" Nít đi thằng kia. Đây là nhà tao, tao có quyền ok "
" Hơ hơ gia đình thú vị ghê " Nếu mà cậu không vô tình được Takeomi mời đi ăn cơm chung cũng không rảnh chứng kiến cảnh đâu.
Takemichi nhìn Takeomi, hai người nhìn qua nhìn lại rồi cười nhẹ. Trước mặt là vụ đánh nhau kinh hoàng của một thằng nghiện và thằng lùn. Cái bàn tuy không nhỏ như hai người đứng lên thì có hơi....
Mà đồ ăn ngon ghê nếu hai người đó không đứng trên bàn và tung ra những cú đá tuyệt với và cả những cú đấm yêu thương thì mấy món ăn trước mặt đã nằm trong bụng cậu thay vì nằm dưới đất.
Thất lấy làm tiếc. Ăn cơm trắng cũng ngon miễn đừng ăn đấm là được