Đẩu đau như búa bổ, Tống Thiên Nhan tay vịn lên trán ngồi dậy, nàng nhìn xung quanh bày trí của căn phòng, đây là thái tử phủ, nàng sao lại ở đây. Không phải đang đi dạo phố cùng Bắc Tử Mịch ?
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, cung nữ bước vào trong thấy nàng tỉnh giấc liền cười nói "Mã tiểu thư, người tỉnh rồi"
"Ta sao có thề về ?" Nàng tò mò hỏi, nàng không chút ấn tượng gì cả.
Cung nữ chưa kịp trả lời, giọng nam trầm ấm đã xen vào "Là bổn thái tử đưa ngươi về"
Tống Thiên Nhan ngước đầu nhìn nam tử vô danh vô tức xuất hiện trong phòng, đại ca hảo võ công a. Nàng nuốt nước miếng "Hôm qua không có chuyện gì xảy ra chứ ?"
Hắn đi đến bên ghế nhẹ nhàng ngồi xuống uống trà "Không có việc gì lớn, ngoài việc ngươi cùng Tử Mịch đánh nhau và ngươi chọc đến Võ lâm minh chủ"
"Ta chọc đến Võ Lâm Minh Chủ ? Còn đánh Tử Mịch ?" Nàng há hốc kinh hoàng, ai cho nàng lá gan lớn như vậy. Chọc Võ Lâm Minh Chủ, đánh Bắc Đường công chúa. Kiếp này coi như bỏ.
Hắn thấy nàng cả kinh, môi mỏng hơi nhếch tiếp tục nói "Nếu không phải Bổn thái tử đến kịp lúc, ngươi e rằng thân xác cũng không còn"
"Đáng sợ như vậy, không được ta phải đi trốn" Nàng đứng dậy, lật đật sửa soạn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nếu hắn tìm được đến nàng trong lúc không có Bắc Vỹ Lăng bên cạnh, không phải là gây go sao. Ước mơ là nữ hiệp giang hồ của nàng a, giờ phải tháo chạy trước lão đại giang hồ.
Bắc Vỹ Lăng buồn cười nhìn nàng hấp tấp, đi đến giữ lấy đôi vai gầy bé " Ta có nói sẽ cho ai tổn thương ngươi sao ?"
Nàng ngẩn người nhìn hắn, Bắc Vỹ Lăng tiếp tục nói "Triều Đình, Giang Hồ nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa hắn không biết ngươi là nữ nhân, sẽ không tìm được"
Đôi mắt tuyệt vọng sáng lên, phải rồi nàng lúc đó giả nam trang, hắn đương nhiên không biết được, Tống Thiên Nhan còn tin vào tài makeup của nàng lắm. "Ta còn tưởng bản thân không được ló mặt ra ngoài nữa"
"Tin ta, không có việc gì. Thay y phục đi chúng ta qua thăm Tử Mịch" Hắn cười nói.
Tống Thiên Nhan bình ổn lại, nhanh chóng đuổi Bắc Vỹ Lăng ra ngoài, sau đó thay y phục cung nữ đưa.
Một lúc sau, nàng đưa tay đẩy cửa, bên ngoài Bắc Vỹ Lăng vẫn đợi đó. Thấy nàng ra, mắt lạnh hơi chuyển ôn nhu, đi đến song song cùng Tống Thiên Nhan "Chuyện ngươi đánh nhau cùng Tử Mịch, ta đã sai người giải quyết ổn thả. Không cần lo"
Tống Thiên Nhan thở dài "Ta thì lo gì chứ ? Chỉ lo họ Mộc kia không đến tìm ta, còn về danh dự này kia ta không quan tâm"
Bắc Vỹ Lăng bất ngờ,