Tại trụ sở chính của tập đoàn Phó thị, văn phòng chủ tịch tầng cao nhất.
Phó Hàn Tranh đang nghe bộ phận kế hoạch báo cáo kế hoạch cho dự án mới, liếc mắt nhìn tin nhắn văn bản trêm điện thoại di động, giữa hai lông mày nổi lên mấy phần giận dữ.
Ngay sau đó, Phó Thời Khâm lại gọi điện thoại tới.
"Cho em ba phút."
"Ngày hôm trước không phải anh nói Mộ Vi Vi chột dạ khẩn trương sao, bây giờ em đã biết cô ấy tại sao lại khẩn chương rồi." Phó Thời Khâm nói, ngay sau đó nói ra điều kiện.
"Anh đừng cho em đi công tác, đừng cho Lucas về nước, ưm sẽ nói cho anh biết."
Phó Hàn Tranh bị uy hiếp, thanh âm trong nháy mắt lạnh như băng.
"Em còn hai phút nữa."
"Đây chính là bí mật lớn liên quan đến mạng người, anh thật sự không cần nghe sao?" Phó Thời Khâm ỷ vào bí mật trong tay, không sợ hãi.
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát, "Đi công tác sắp xếp cho Từ Khiêm đi."
"Còn Lucas, trả lại Lucas cho tôi." Phó Thời Khâm nói thêm.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh trầm xuống vài phần, "Được."
Nếu anh ấy nói ra tin tức không có giá trị, sẽ là một vấn đề lớn.. Trong một thời gian dài, anh ấy sẽ bị đuổi đến Nam Phi để khai thác mỏ.
Mục đích của Phó Thời Khâm đạt được, cầm tấm hóa đơn nhỏ nhảy nhót nằm xuống sô pha.
"Ngày hôm trước khi anh dẫn cô ấy trở về, Mộ Vi Vi không phải từ cửa chính đi vào sao, sau đó em bưng ca cao nóng vô tình đụng phải cô ấy, có thể đã làm đổ một ít lên người cô ấy.."
"Trọng điểm!" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhắc nhở.
"Gấp cái gì, nghe em nói hết đã." Phó Thời Khâm nghe ra được sự nóng ruột của anh trai nhà mình, thì đắc ý tiếp tục nói. "Chính bởi vì ngày hôm đó làm đổ ca cao lên người cô ấy, nên em mới có cơ hội phát hiện bí mật của cô ấy."
Phó Hàn Tranh nghe được bốn chữ "bí mật của cô", trong lòng có mấy phần manh động.
"Bí mật gì?"
Nhưng mà, Phó Thời Khâm lại hỏi một câu không đâu không đuôi, "Anh, hôm đó anh.. không đeo bao cao su, phải không?"
Anh trai anh chưa bao giờ đưa một người phụ nữ nào qua đêm, vì vậy không