Trong đám đông, Tiểu Kha co quắp bất an nhìn xung quanh, tay ôm chặt Tiểu Hắc.
"Chú quân nhân, cháu có thể đi được chưa? Cháu còn có việc phải làm."
Tiểu Kha yếu ớt nói, vô tội nhìn mấy chú quân nhân gần đó.
"Cậu chủ nhỏ, bây giờ cậu chưa thể rời đi, người nhà cậu sắp tới đón cậu rồi.
"Nhưng mà Tiểu Kha không có người nhà, ông nội của cháu đã qua đời rồi mà."
Tiểu Kha cảm thấy khó hiểu, hình như họ nhận nhầm người rồi, cậu bé làm gì còn có người nhà.
Rù rù...
Có tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao truyền đến, mấy chiếc. Cullinan và một chiếc Maserati tạo thành hàng đi tới.
Hai người quân nhân đi đến mở cửa xe, cung kính gọi cô Vương.
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen từ dãy xe Cullinan ở phía sau bước xuống, đầy lực uy hiếp.
Tiểu Kha tò mò nhòn những cửa xe đang mở, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Một người phụ nữ bước xuống, xuất hiện trước là một đôi chân dài.
Bộ đồng phục màu đen khiến cô ấy đầy bí ẩn và quyến rũ.
Với chiều cao một mét bảy, đi đôi giày cao gót thiết kế riêng, trông cô ấy càng thon thả hơn. Khuôn mặt xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng có thể
quyến rũ cả một đám đàn ông.
Vương Tư Kỳ nhìn chăm chú vào Tiểu Kha, chân đi giày cao gót đến gần cậu bé.
"Chị gái này thật xinh đẹp!"
Đây là chị gái xinh đẹp nhất mà Tiểu Kha từng nhìn thấy, hơn nữa hình như rất giàu có.
Khoảnh cách chỉ có mười mấy bước, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Tiểu Kha.
Trong đôi mắt cô ấy đầy vẻ dịu dàng và đau lòng. Gầy gò, đáng thương, bẩn thỉu...
Đây là lần đầu tiên Vương Tư Kỳ gặp em trai, cô ấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ em trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trái tim như thể bị kim đâm, mũi chua xót, khó chịu.
Gia đình đã đau khổ tìm kiếm em trai nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã tìm được rồi.
"Tiểu Kha ngoan, mau đến đây với chị nào."
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, cố nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước.
“Em... em không có chị, em không biết chị, chị nhận nhầm người rồi, thật sự xin lỗi."
Tiểu Kha lùi lại một bước, cậu bé thật sự không biết chị gái xinh đẹp trước mặt này. Hơn nữa, chị ấy còn giàu có như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ
cậu bé.
Người giàu có đều rất chán ghét cậu bé, ánh mắt nhìn Tiểu Kha lúc nào. cũng đều lạnh nhạt.
"Chị là chị gái của em, em tên là Vương Tiểu Kha, năm năm trước em ở bệnh viện bị người ta đổi đi, lúc cả nhà phát hiện thì đã quá muộn rồi."
"Miếng ngọc bội này là món quà cha mẹ đã tỉ mỉ làm ra cho em."
Vương Tư Kỳ lấy miếng ngọc bội mình mang theo ra, duõi tay đen lên cổ Tiểu Kha.
"Vương Tiểu Kha, Vương Tiểu Kha, em có người nhà, em còn có một người chị xinh đẹp?”
Tiểu Kha kinh ngạc không nói nên lời, cậu bé không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhìn chị gái xinh đẹp quan tâm mình, cậu bé đã tin lời chị nói.
Sau đó, cậu bé lại ngượng ngùng, nhìn bản thân bẩn thỉu thế này, liệu chị có ghét Tiểu Kha không?
"Mọi người có thể lui trước đi." "Tiểu Liên, đến cửa hàng quần áo gần nhất."
Người xung quanh nhận được lệnh nhanh chóng giải tán, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vài người.
Vương Tư Kỳ đứng dậy muốn nắm tay em trai.
Lúc này mới phát hiện trong lòng em trai còn có một chú cún con bẩn thỉu.
"Tiểu Kha, đây là thú cưng của em à?" Tiểu Kha xoa đầu Tiểu Hắc, lắc đầu. "Đây là bạn của em, tên là Tiểu Hắc, nó ngoan lắm."
Khóe miệng Vương Tư Kỳ hơi nhếch lên, một con chó trắng tên là Tiểu Hắc, em trai đúng là có thiên phú đặt tên.
"Vậy đi cùng chị nhé, chị đưa em tới một nơi được không?” Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là khi tới cạnh xe cậu bé lại ngượng ngùng xoắn xít, không dám lên xe.
Chiếc xe sang như vậy chắc là đắt lắm nhỉ, nếu cậu bé làm bẩn xe thì phải làm sao?
Hình như đoán được suy nghĩ của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ kéo Tiểu Kha lên xe.
"Em đừng sợ, chị sẽ không ghét bỏ em đâu, em chính là bảo bối nhỏ của chị”
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, dịu dàng nói.
Tiểu Liên ngồi ở ghế lại khiếp sợ, không phải tổng giám đốc Vương mắc chứng sạch sẽ sao?
Bình thường trong văn phòng tổng giám đốc có một ít bụi, cô ấy cũng bị mắng té tát.
Xe khởi động, một đoàn xe chạy băng băng trên đường phố Nhạn Bắc, đi qua nơi nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
"Wow, Cullinan kìa, một chiếc bảy triệu lận đấy!"
"Chiếc xe trong mơ của tôi, nhân vật lớn ngồi trong xe là ai vậy, bá đạo quá, thật ngưỡng mộ cô ấy."
"Một đám quê mùa, không nhìn thấy chiếc xe Maserati dẫn đầu hả? Toàn quốc chỉ có năm trăm chiếc, một chiếc có giá mấy chục triệu."
"Xem ra đây chính là tổng giám đốc xinh đẹp của nhà họ Vương, chắc chắn là vậy."
Hít, tất cả mọi người hít hà một hơi.
Trong xe, Tiểu Kha như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lần đầu tiên được gặp chị làm cậu bé luống cuống tay chân.
Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng lại không biết phải nói gì. "Em trai, em có thể kể cho chị trước đây em sống như thế nào không?"
Tiểu Kha bắt đầu kể lại cuộc sống của mình với ông nội, sau đó cậu bé phải sống những ngày tháng lang thang.
Như thể một chiếc máy hát mở ra, cậu bé cũng bớt đề phòng, cười tủm tỉm kể lại những câu chuyện thú vị.
Ví dụ như, một ngày nọ, cậu bé gặp được một chú tốt bụng cho cậu bé ăn uống, còn tặng cho cậu bé một cây súng đồ chơi.
Có khi cậu bé gặp phải những nhân viên quản lý an ninh đang quản lý thành phố và bị họ đuổi đi...
Vương Tư Kỳ ngẫm lại, nhớ bây giờ em trai cũng chỉ mới năm tuổi chín tháng.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đang được hưởng thụ thời thơ ấu vô tư hồn nhiên.
Vậy mà cậu bé đã hiểu chuyện như vậy, chịu nhiều gian khó như vậy. Sau khi phục hồi tinh thần, chiếc xe đã dừng lại bên đường. "Tổng giám đốc Vương, tới nơi rồi."
Đoàn người xuống xe và bước vào cửa hàng quần áo trước ánh