Chiếc xe di chuyển vững vàng.
Nhàn Vân Đạo Quan.
Tiểu Kha bước xuống xe đi vào đạo quan, chú Phó và người anh em cũng theo sát phía sau.
Đến đại điện, Tiểu Kha lại gặp lão đạo sĩ vẻ mặt lấm la lấm lét kia.
Khụ khụ...
Tiểu Kha ho khẽ vài tiếng, đi về phía lão đạo sĩ.
"Ông ơi, xin hỏi lò luyện đan của Nhàn Vân đạo trưởng ở đâu?"
Vốn đang ngủ gật, nghe câu nói của Tiểu Kha, ánh mắt của lão đạo sĩ đột nhiên trở nên sắc bén.
Lão đạo sĩ quay lưng lại, lắc lắc cây phất trần, hai tay chắp lại, nói:
"Tên nhóc kia, lò luyện đan của tổ sư đã bị cậu mua rồi, cậu quên rồi à?"
Tiểu Kha lắc đầu ngay lập tức.
"Cái đó chỉ là đồ giả mà thôi, lò luyện đan thật thì ở chỗ ông phải không?"
Rồi Tiểu Kha kể lại câu chuyện Lâm Hiểu Hiểu vừa kể.
Vẻ mặt của lão đạo sĩ ngẩn ra một lúc, vội vã phủ nhận:
"Không có ở chỗ bần đạo đâu, đó chỉ là tin đồn dân gian mà thôi."
Tiểu Kha vẫn đang dùng thần thức quan sát mọi động tác của ông ta, chộp được ánh mắt hoang mang hoảng hốt thoáng qua.
Có lẽ lão đạo sĩ đang muốn đánh lừa mình.
Thấy ông ta không hợp tác, Tiểu Kha đề nghị:
"Nói cho tôi biết lò luyện đan ở đâu, tôi trả năm nghìn."
Lão đạo sĩ lắc đầu từ chối ngay.
"Mười ngàn!"
Lão đạo sĩ vẫn không hề động tâm, giờ đây lông ta dường như đã không còn coi trọng hứng thú với đồng tiền nữa.
Tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Lần trước đến đây, lão đạo sĩ rthấy tiền là sáng mắt mà.
Thấy nói chuyện không được, vậy thì dùng cách thô bạo một chút.
Tiểu Kha kéo chú Phó qua một bên, nói nhỏ vài câu.
Chú Phó nghe xong, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn bước tới.
Lão đạo sĩ thở dài nói:
"Tiểu hữu đừng cố chấp dây dưa nữa, không có duyên phận, sao lại gặp gỡ được? Ôi? Đừng làm liều!"
Lúc lão đạo sĩ đang nói, chú Phó bước đến bên dưới tượng đá Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi trực tiếp nâng bổng tượng lên.
Chỉ cần cậu chủ nhỏ ra lệnh, pho tượng này sẽ bị đập tan tành.
Lão đạo