Trong khách sạn.
Khuôn mặt bị đánh sưng của Tần Trang đang. được xử lý và đắp thuốc ở bệnh viện.
Tôn Vân Thạch ngay cả cánh tay bị bẻ gãy cũng không buồn trị liệu, vẫn đi theo bên người Tân trang lấy lòng, dùng hết vốn liếng toàn thân, rốt cục như nguyện đạt được cơ hội quý báu được nói chuyện với Tần Trang.
Tôn Vân Thạch tươi cười, khom lưng đứng trước mặt Tân Trang.
Đau đớn truyền đến từ cánh tay, anh đã sớm. không để ý tới
Dù sao thì đau đã lâu khiến cho nó chuyển thành. cảm giác chết lặng.
Tay chữa trị khi nào mà chả được, nhưng cơ hội thế này chỉ có một lần.
Anh nhất định phải nắm chắc cơ hội hiếm có này.
“Mày nói, mày có thể giúp tao đối phó Ninh Chiết?”
Tân Trang nửa nằm trên giường, hờ hững nhìn Tôn Vân Thạch.
Tôn Vân Thạch gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói: "Tần thiếu có điều không biết, tôi rất hiểu Ninh Chiết, nhất định giúp Tân thiếu đem Ninh Chiết..."
“Mày cảm thấy tao không xử được Ninh Chiết?" Tần Trang nheo mắt lại
Nói đến Ninh Chiết, Tân Trang lại nghĩ tới tình cảnh bị Ninh Chiết đánh trước mặt bao người.
Hôm nay chắc chẵn là ngày sỉ nhục nhất từ lúc hắn chào đời tới nay!
Nghe thấy giọng điệu của Tăn Trang có hơi không thích hợp, Tôn Vân Thạch trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Tân thiếu muốn đối phó Ninh Chiết, khẳng định so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, tôi... ý của tôi là... là..."
“Loại chuyện nhỏ này, sao có thể phiền Tãn thiếu tự mình động thủ, Tân thiếu giao cho tôi đi làm là được rồi! Đúng, chính là như vậy! Đúng!!"
Tôn Vân Thạch ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra lý do thoái thác.
Tân Trang vừa bị Ninh Chiết hung hăng đánh cho một trận rất nặng.
Nếu anh dám nói Tần Trang không đối phó được Ninh Chiết, vậy quả thực là muốn chết.
"Mày cũng xứng?”
Tần Trang hừ lạnh một tiếng, khinh thường n Giang Châu người muốn làm chó cho tao xếp thành hàng dài kia kìa, mày nghĩ mày là ai? Mày ngay cả tư cách làm chó cho tao chắc gì đã có?"
Trong lòng Tôn Vân Thạch hung hăng co rút.
Nhưng anh không muốn bỏ qua cơ hội có thể bám lên Tân Trang, có chỗ dựa là cây đại thụ Tần gia này.
Tôn Vân Thạch hơi sượng, cố rặn ra vẻ mặt tươi cười nói: "Tôi... tôi còn có thể giúp Tân thiếu lừa Tô Lan Nhược, để Tân thiếu tận tình hưởng dụng!"
“Tần Trang hừ lạnh một tiếng, sảc mặt không tốt nhìn về phía Tôn Vân Thạch: Ý là, mày không lừa Tô Lan Nhược thì tao không có cách nào chơi được cô ta ấy hả?"
“Tôi.. tôi không có ý đó!" Tôn Vân Thạch luống cuống, Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, hèn mọn cầu khẩn: "Tôi chỉ muốn thay Tân thiếu làm việc, cầu xin
Tân thiếu cho tôi một cơ hội!"
Sau lưng Tần Trang chính là Tân gia ở Yến Kinh!
Cho dù là làm chó cho Tân Trang, sau này cũng có thể hiên ngang đi khắp Giang Châu!
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Nếu Bỏ lỡ, đời này có lẽ cũng sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
"Loại người như mày, cho dù làm chó, cũng sẽ trở. thành một con chó bán chủ cầu vinh!" Tân Trang chán ghét nhìn Tôn Vân Thạch một cái, hướng Tông Phố. phất phất tay: "Đánh một trận rồi ném ra