Nghe thấy lời Triệu Thục Viện nói, Ninh Chiết không khỏi nhíu mày.
Tại sao con chó làm màu Tôn Vân Thạch này lại chạy đến nhà họ Tô?
Sao Triệu Thục Viện lại cảm ơn Tôn Vân Thạch, đây là tình huống gì đây?
Trong lòng tràn đầy vẻ nghĩ ngờ, Ninh Chiết vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Vân Thạch đang được người nhà họ Tô vây quanh như sao quanh trăng sáng.
“Tên phế vật như cậu còn mặt mũi đến đây sao?”
Nhìn thấy Ninh Chiết đến, nụ cười trên mặt Triệu. Thục Viện đột nhiên biến mất, bà ta lập tức chỉ ra ngoài cửa hét lớn: “Cậu cút đi cho tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu trong nhà tôi nữ:
“Thục Viễn!"
Tô Minh Thành cản vợ mình lại: “Là tôi bảo lão Vương đi đón Ninh Chiết về đây”
“Tô Minh Thành, ông có ý gì?” Triệu Thục Viện nổi trận lôi đình, ngay lập tức chuyển lửa giận sang Tô Minh Thành: “Có phải ông vừa lành sẹo đã quên đau rồi đúng không? Ông còn cảm thấy tên phế vật này hại chúng ta chưa đủ thảm sao?”
“Chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa” Tô Minh Thành không vui trừng mắt nhìn vợ: "Dù sao Ninh Chiết và Nhược Lan cũng đã kết hôn rồi, đến nhà chúng ta ăn một bữa thì có làm sao?”
“Ăn cái rắm!”
Triệu Thục Viện tức giận mảng: “Tôi thà đem phần cơm này đi cho chó hoang ăn cũng sẽ không cho cậu ta ăn!”
“Đủ rồi!”
Nghe vợ càng nói càng quá đáng, Tô Minh Thành lập tức to tiếng bảo bà im lặng, vẫy vẫy tay với Ninh Chiết đang không hiểu chuyện gì: “Lại đây ngồi đi! đừng sợ, chuyện nhà họ Bạch đã giải quyết xong rồi”
Trong lòng Triệu Thục Viện tuy tức giận nhưng dù sao Tô Minh Thanh cũng là chủ gia đình.
Tô Minh Thanh đã tức giận nên bà không thể đuổi Ninh Chiết đi được nữa.
“Đến là tốt rồi! Nhanh đến đây nói cảm ơn Vân Thạch đi!"
"Triệu Thục Viện hừ lạnh một tiếng, chán ghét nhìn về phía Ninh Chiết: “Là Vân Thạch dùng tính mạng uy hiếp nên cha của cậu ấy mới nói giúp chuyện giữa chúng ta và nhà họ Bạch! Vân Thạch không chỉ là ân nhân của nhà họ Tô chúng ta mà còn là ân nhân cứu mạng của cậu đó, cậu hiểu không?”
Ninh Chiết nghe vậy, mặt anh lập tức giật giật mấy cái.
Cha của Tô Vân Thạch giúp anh giảng hòa sao?
Giảng hòa cái con mẹ nó cái malathang!
Cái con chó làm màu này, có việc còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Chuyện được giải quyết xong thì đến tranh công, Anh ta... Còn dám vô liêm sỉ hơn không chứ?
Ninh Chiết tức giận giải thích: “Là tôi vô tình cứu được mạng của Diệp Khinh Hậu, vừa hay ông ấy lại có chút giao tình với Bạch Nhạc Chương nên lúc đó ông ấy đã gọi điện cho Bạch Nhạc Chương để hòa giải chuyện này!"
“Xùy!"
"Triệu Thục Viện giận dữ mắng mỏ: “Bà đây đã gặp rất nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như cậu! Xảy ra chuyện liền chạy đến chỗ lão gia tử trốn, bây giờ không sao rồi thì chạy về cướp công của Vân