Ngay khi Ninh Chiết tiến vào khu vực phía đông của viện điều dưỡng, Ân Hoa liền tiến lên kéo anh vào trong.
Ninh Chiết thấp thỏm trong lòng, có chút lo lắng hỏi: “Anh Hoa, em chưa từng gặp chủ tịch, chủ tịch tìm em làm gì?”
Mặc dù Ân Hoa là quản lý an ninh nhưng bình thường cũng không vênh váo, có quan hệ cũng không tệ với họ.
Có thể xem Ân Hoa cũng là một trong số ít bạn bè của anh.
“Làm sao tôi biết được!” Ân Hoa cười khổ nói: “Tôi chỉ nghe nói chủ tịch nhìn thấy cậu trên TV, sau đó ông ấy chỉ vào cậu và liên tục la hét, cho đến khi Tô tổng nói sẽ kêu cậu đến gặp ông ấy thì ông ấy mới yên lặng...”
Anh lên TV?
Ninh Chiết bất ngờ nhưng sau đó kịp phản ứng lại.
Có vẻ như hoạt động xem mắt đã được các phóng viên địa phương ở Giang Châu đưa tin trực tiếp.
Chẳng lẽ năm năm trước chủ tịch đã biết anh?
Mang theo lòng tràn đầy hoài nghi, Ninh Chiết đi theo Ân Hoa đến phòng bệnh của chủ tịch Tô Trường Hà.
Hầu như tất cả người của nhà họ Tô đều đến đủ và tập trung trước giường bệnh của Tô Trường Hà.
“Mau tới đây!”
Không đợi Ninh Chiết kịp chào hỏi mọi người, Tô Lan Nhược đã vội vàng gọi anh tới.
Tô Lan Nhược không chỉ là cháu gái lớn của Tô Trường Hà, mà còn là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn nhà họ Tô.
Hơn nữa, cô còn là một mỹ nhân nổi tiếng ở Giang Châu.
Cô là nữ thần trong lòng tất cả các nhân viên nam chưa lập gia đình của tập đoàn nhà họ Tô.
Ninh Chiết nghiêng người, nhìn Tô Trường Hà trên giường bệnh.
Đúng lúc này, giường bệnh của Tô Trường Hà được nâng lên bốn mươi lăm độ.
Tô Trường Hà đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy Ninh Chiết thì lập tức kêu to.
Nhìn giống như rất kích động.
Ba năm trước Tô Trường Hà vô tình ngã cầu thang, gây đột quy nghiêm trọng, chức năng ngôn ngữ cũng bị suy giảm, chưa nói đến Ninh Chiết, ngay cả nhà họ Tô cũng không hiểu ông đang nói gì.
Trong lòng Ninh Chiết lay động, anh vội vàng bước lên phía trước hỏi Tô Trường Hà đã từng nhìn thấy anh chưa.
Tô Trường Hà chớp chớp mắt thật mạnh, hiển nhiên là biết Ninh Chiết.
Bảy năm trước, ông và một số doanh nhân giàu có khác đã bị bắt cóc ở nước ngoài, chính nhân vật giống như thần này đã dùng những thủ đoạn cường thế giết những kẻ bắt cóc kia.
Nhưng ông không hiểu làm thế nào một nhân vật giống như thần thánh như vậy có thể trở thành nhân viên bảo vệ cho công ty của mình.
Quả nhiên là biết! Ninh Chiết vui mừng khôn xiết, chỉ vào đầu mình rồi giải thích với Tô Trường Hà: “Năm năm trước tôi bị tai nạn, không nhớ được nhiều chuyện..."
Tô Trường Hà im lặng suy nghĩ một hồi, rồi lại nói lảm nhảm.
Bàn tay còn lại khó khăn giơ lên, run rẩy chỉ vào Tô Lan Nhược.
Thấy vậy, Tô Lan Nhược vội vàng nghiêng người nắm tay ông: “Ông nội, ông đừng kích động...”
Không đợi Tô Lan Nhược an ủi, Tô Trường Hà cố gắng hết sức kéo tay cô và Ninh Chiết lại với nhau.
Hai bàn tay gần chạm vào nhau thì Tô Lan Nhược đột nhiên rút lại như bị điện giật, hoài nghi nhìn ông nội.
Những người còn lại trong nhà họ Tô cũng sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.
Ý của Tô Trường Hà không phải rõ ràng sao?
Ông rõ ràng muốn Tô Lan Nhược và Ninh Chiết ở bên nhau!
Ninh Chiết cũng bối rối. “Cha, cha có nhầm lẫn không!”
Triệu Thục Viện tức giận nói: “Người theo đuổi Lan Nhược xếp hàng dài đến mấy cây số, cha để con bé ở bên ai mà chẳng được, tại sao phải chọn một bảo vệ?”
Tô Lan Nhược cũng xấu hổ nhìn ông mình: “Ông nội, ông đừng mai mối lung tung, cháu và anh ấy không phải là người cùng một thế giới."
Ngay khi nghe thấy lời nói của hai mẹ con Tô Lan Nhược, Tô Trường Hà lại bắt đầu hét lên, đôi mắt vặn vẹo đầy tức giận, cho dù mọi người có gọi như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản.
Thấy vậy, Tô Minh Nghĩa lập tức mỉm cười nhìn cháu gái: “Lan Nhược, ý của ông nội rất rõ ràng, cháu đồng ý đi! Lỡ như ông nội kích động và bị gì thì cháu sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Tô chúng ta.”
Triệu Thục Viện nghe vậy, lập tức giận dữ nói: “Sao cô không để Thanh Y kết hôn với cậu ấy đi?”
Bà biết Tô Minh Nghĩa ước gì Tô Lan Nhược sẽ nhanh chóng gả đi.
Bằng cách này, gia đình họ sẽ có cơ hội nắm quyền lực!
“Đây là yêu cầu của cha, không phải của em” Tô Minh Nghĩa giễu cợt, ngước mắt lên nhìn anh cả Tô Minh Thành: “Anh cả, anh quyết định đi!”
Tô Minh Thành im lặng một lúc, sau đó bước lên nắm tay ông lão: “Cha, hay là để Lan Nhược làm quen với Tiểu Ninh trước?”
Vừa nói, Tô Minh Thành lại cho con gái và Ninh Chiết một ánh mắt.
Dù sao ông lão cũng không thể động đậy, ổn định tâm trạng trước, sau này mới bàn đến những chuyện khác.
Tô Trường Hà không nghe vào, vẫn tiếp tục la hét.
Ngay cả tròng mắt cũng sắp phình ra.
“Cha, có phải cha muốn Lan Nhược và Ninh Chiết lấy giấy chứng nhận trước không?” Tô Minh Nghĩa dường như hiểu ý của ông lão.
Tô Trường Hà đột nhiên trầm mặc.
Đó là những gì ông muốn nói!
Mặc dù ông bị đột quy nhưng đầu óc ông vẫn hoạt động bình thường, ông không dễ bị