Đêm khuya, Tống Thanh Diên đang ngủ mơ thì bị Ngân Hồ vội vã đánh thức.
"Cái gì, Đồ Tể chết rồi?" Nghe Ngân Hồ hồi báo, Tống Thanh Diên lập tức tỉnh ngủ, đen mặt mà hỏi "Sao Đồ Tể lẻn vào Giang Châu được? Tại sao người của chúng ta không nhận được chút tin tức nào?”
“Thuộc hạ cũng không biết” Ngân Hồ hổ thẹn cúi đầu: “Là cảnh sát phát hiện thi thể của Đồ Tể trước, lúc ấy có mấy người muốn chôn xác hẳn, sau khi tình cờ bị cảnh sát phát hiện thì họ đã nhân lúc trời tối chạy. trốn”
Cái gì?
Cả thi thể cũng do phía cảnh sát phát hiện?
Sắc mặt Tống Thanh Diên lạnh hơn.
Cô sớm đã ra lệnh cho Ngân Hồ tăng thêm người!
Không ngờ vẫn để Đồ Tể lặng lẽ lẻn vào Giang Châu!
Nếu cảnh sát không phát hiện thi thể thì hiện tại họ cũng không biết Đồ Tể đã chết!
Đối với Tống Thanh Diên thì đây là một sỉ nhục!
Tống Thanh Diên cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, lại đen mặt hỏi: "Đồ Tể chết thế nào?”
Ngân Hồ thoáng ổn định tinh thần, trầm giọng trả lời: "Trừ ở ngực ra thì trên người không có vết thương nào khác, có lẽ đã bị người ta dùng một chiêu đánh vỡ tâm mạch."
Nghe Ngân Hồ nói vậy, Tống Thanh Diên lập tức hít sâu một hơi.
Một chiêu đánh vỡ tâm mạch?
Đồ Tể xếp thứ chín trong giới sát thủ lại bị người ta dùng một chiêu đánh vỡ tâm mạch?
Quá mạnh!
"Nhất định là vị cường giả ẩn trong Giang Châu ra tay!" Tống Thanh Diên đột nhiên nắm chặt nằm đấm của mình, kích động nói: "Vị cường giả kia nhất định đã ở lâu trong Giang Châu! Tra, tra đến cùng cho tôi, tốt nhất là tìm ra mấy người chôn thi thể Đồ Tế! Chỉ cần lần theo manh mối này thì nhất định sẽ tìm ra cường giả đó!"
Ngân Hồ đã điều tra rất nhiều ngày mà vẫn không tìm được thông tin gì liên quan tới vị cường giả kia.
Bây giờ cuối cùng cũng đã có manh mối rõ ràng!
Đối với Tống Thanh Diên thì đây quả thực là tin tức quá tốt!
Do quá kích động mà cô tạm thời quên mất sơ suất trong hệ thống tình báo của Ngân Hồ.
Ngân Hồ gật đầu nói: "Thuộc hạ đã ra lệnh trích xuất tất cả camera trong thành phố, xin chiến tướng yên tâm, thuộc hạ nhất định nghĩ cách tìm ra mấy người kia!"
"Tốt!" Tống Thanh Diên gật gật đầu: “Đúng rồi, bảo người phía dưới lúc điều tra cẩn thận một chút, nhất định không thể để vị cường giả kia nghĩ là chúng ta có thù với anh ta!"
"Thuộc hạ đã rõ!" Ngân Hồ không dám thất lễ, lập tức cáo lui.
Đưa mắt nhìn Ngân Hồ rời đi, Tống Thanh Diên khó nén kích động trong lòng.
Mặc dù lăn này không thể thành công lợi dụng Đồ Tể để gặp mặt vị cường giả kia, nhưng tốt xấu gì cũng có manh mối mấu chốt!
Tìm ra vị cường gỉa kia chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Nếu có thể bái người đó làm sư phụ thì quá tốt!
Tống Thanh Diên càng nghĩ càng kích động nên cơn buồn ngủ cũng tan biến mất.
....
Ngày hôm sau, Ninh Chiết dậy thật sớm để Tô Thanh Y lái xe rời đi.
Trước khi Tô Thanh Y đi, Ninh Chiết không quên căn dặn cô lần nữa là không được nói chuyện tôi hôm qua ra, không thể nhắc đến với bất cứ ai, bao gồm cả cha mẹ cô.
Sau khi trôi qua một ngày đi làm bình thản, lúc tan tầm Ninh Chiết lại nhận được điện thoại của Ân Hoa hẹn anh ban đêm ra ngoài uống rượu.
Khi tan ca, Ninh Chiết đi thẳng đến tiệm đồ nướng lão Ngũ.
Đây là chỗ cũ bọn họ thường tụ hội, cũng là quán ăn danh tiếng lâu năm ở Giang Châu, chỗ này có mùi vị cũng không tệ.
Lúc Ninh Chiết chạy đến thì Ân Hoa đã tới trước và gọi sẵn đồ ăn.
Hai người ngồi bên ngoài quán đồ nướng, chờ đồ nướng được bưng lên thì uống vài ly bia lạnh, cảm thấy toàn thân thoải mái không ít.
Bia qua ba đợt, Ninh Chiết lại hỏi thăm chuyện con gái anh ấy đi học thế nào rồi.
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Ân Hoa lập tức ảm đạm xuống, hùng hùng hổ hổ nói: "Tên chủ nhiệm chó má kia đã cơm ăn nhận quà mà nói đến đề tài chính lại bắt đầu đánh Thái Cực, hơn phân nửa là không được!"
Nói xong, Ân Hoa lại quơ lấy ly bia mà nốc một hơi.
Ninh Chiết mỉm cười nói: "Không sao, em sẽ nhờ người tìm trường học giúp con gái anh”
Ân Hoa là người vùng khác đến đây làm công, mặc dù có nhà ở Giang Châu nhưng thành phố này chưa hoàn toàn tiếp nhận họ, Ninh Chiết cũng nghe nói chuyện con gái anh ấy khó nhập học.
Lấy mối quan hệ và năng lực của